DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 261

Cô ấy chào tạm biệt với từng người một rồi đi ra phía cửa, từ đầu tới cuối

không nhìn tôi dù chỉ một lần.

Đi đến cửa, Ôn Tịnh bất ngờ đụng một cái rất mạnh vào nhân viên phục

vụ đang bê đồ ăn vào phòng, một ít nước canh đổ lên người cô ấy.

“Xin lỗi chị, để tôi lau giúp chị.” Nhân viên phục vụ hoảng hốt nói.

Ôn Tịnh không nói gì, chỉ vội vã lách người đi ra, giống như đang trốn

tránh một thứ bệnh dịch nào đó.

Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đứng bật dậy rồi đuổi theo ra ngoài.

“Ôn Tịnh!” Giọng tôi khàn khàn, hét lên phía sau cô ấy.

Cô ấy không hề dừng bước chân, càng đi càng nhanh. Tôi điên cuồng

đuổi theo, có mấy lời tôi nhất dịnh phải nói với cô ấy, không thể để cô ấy cứ
lẳng lặng rời đi như thế này được.

Cuối cùng khi ra đến cửa lớn, tôi cũng đuổi kịp, cố kéo cô ấy lại. “Ôn

Tịnh, em nghe chị giải thích đã, có được không?” Tôi giống như đang cầu
xin.

Cuối cùng, Ôn Tịnh cũng quay lại nhìn tôi.

Tôi đứng ngây ngốc như trời trồng, trên gương mặt cô ấy nhạt nhòa nước

mắt, trong ánh mắt chỉ có vẻ xa cách khó nói thành lời. Lòng tôi chùng
xuống, như rơi vào một vực sâu không đáy, mở miệng mà chẳng biết phải
nói gì.

Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, sau đó là tiếng thở dốc khe

khẽ, không cần quay đầu tôi cũng biết người đó là Chung Tuấn Hải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.