DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 270

nan như vậy, chẳng lẽ em vẫn không thấy đói à?”

Tâm trạng tôi đã nhẹ nhõm hơn, lập tức nhớ đến cái bụng trống rỗng của

mình, thế là cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Chung Tuấn Hải ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn, thỉnh thoảng lại múc cho tôi

chút canh, gắp cho tôi ít thức ăn, tôi bất giác nói: “Anh cũng ăn đi, không
cần ân cần với em quá như thế đâu.”

Anh cười, nói: “Anh ăn no rồi. Tất nhiên anh phải ân cần với em chứ,

biểu hiện của em hôm nay khiến anh rất vui, dù sao em cũng không co giò
bỏ chạy mất.”

Tôi cười khổ. “Em đâu có chạy thoát được anh, dù có chạy thì đến lúc

nào đó sẽ lại bị anh tóm được, việc gì em phải tốn sức như thế.”

Chung Tuấn Hải nghe xong, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Tôi uống một ngụm canh, không kìm được lại khẽ thở dài một tiếng.

“Trông dáng vẻ của bố mẹ anh có thể thấy, em muốn được cô chú ấy chấp
nhận sẽ chẳng dễ dàng gì.”

Cuối cùng, Chung Tuấn Hải không cười nữa mà nghiêm túc suy nghĩ

một hồi, rồi trầm giọng nói: “Mẹ anh là người có suy nghĩ thông thoáng nên
không khó để thuyết phục, còn bố anh thì thực sự có chút khó khăn. Từ
trước đến nay bố vẫn luôn nghĩ Ôn Tịnh sẽ trở thành con dâu của mình,
mấy lần bọn anh định chia tay, bố đều ra mặt tìm Ôn Tịnh nói chuyện,
haizz, can thiệp đến tận mức này đúng là làm anh dở khóc dở cười.”

Tôi lại nghĩ đến bố mình, cảm thấy rất đồng cảm với Chung Tuấn Hải,

các ông bố luôn coi chuyện của con cái là chuyện của mình, lúc nào cũng
thích đứng ra làm thay, kết quả là làm ảnh hưởng đến tình cảm cha con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.