DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 288

Cho dù Chung Tuấn Hải thực sự đi gặp Ôn Tịnh thì cũng chẳng thể hiện

được điều gì, chỉ trừ việc anh không nói với tôi.

Lần này đến lượt cô Uông cảm thấy bất ngờ, ngừng lại một lát rồi không

tiếp tục vòng vo với tôi nữa mà hỏi thẳng: “Tú Nghiên, cháu có biết hôm
nay cô đến tìm cháu là vì lý do gì không?”

Tôi nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu. Mặc dù tôi biết chắc chắn là vì Chung

Tuấn Hải, chỉ là không biết cô ấy có ý vun vén hay là khuyên chúng tôi hãy
chia tay.

“Cháu là một cô gái thông minh, từ khi cháu còn nhỏ cô đã nhận ra điều

này.” Cô ấy nói. “Chỉ là có một lần, cô không thể không nói là cháu có chút
hồ đồ.”

Tôi im lặng không nói, tất nhiên cũng hiểu được dụng ý của cô ấy, bất

giác nắm chặt cốc cà phê đang cầm trong tay.

“Ba người các cháu đi đến như ngày hôm nay, cô là người lớn, trông thấy

thế cũng không hề dễ chịu. Nhất là Ôn Tịnh, bao nhiêu năm nay, nó tốn
không biết bao nhiêu tâm ý để ở bên cạnh Tiểu Hải, cô tin là cháu cũng biết
rõ. Đến hôm nay, nói kết thúc là kết thúc.” Cô ấy khẽ thở dài một tiếng.

Tôi không biết phải đáp lại như thế nào, tất cả những lời cô ấy nói đều là

sự thật, chỉ là lược bỏ mất một chuyện, tình cảm là thứ không thể cho đi và
đòi lại một cách công bằng. Tôi không nói, vì tôi tin rằng trong lòng cô ấy
cũng hiểu rất rõ điều này.

“Tuần trước, Tiểu Hải về nhà, nghiêm túc nói với cô chú về chuyện kết

hôn với cháu, khiến bố nó vô cùng tức giận.”

Nghe thấy điều này, tôi cắn môi, vẫn im lặng không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.