DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 298

Chung Tuấn Hải cũng cười hi hi, nói: “Chuyện này cũng đơn giản thôi

mà, ngày mai tới cục Dân chính giải quyết là được.”

Cô Uông không thèm để ý tới anh, chỉ nhìn thẳng vào tôi. “Cháu về hỏi

bố mẹ đi, xem khi nào tiện thì cô chú tới thăm một chuyến.”

Chú Chung Cù cũng nhân cơ hội phụ họa: “Đúng đấy, phải làm thế chứ!”

Thấy tôi nghệt mặt, cô Uông lại bổ sung thêm một câu: “Trông cháu bây

giờ thì chắc là không thể kéo dài được nữa.” Cô lại liếc nhìn con trai một
cái, cố nín cười, nói: “Tiểu Hải cũng không đợi được nữa rồi.”

Tôi chợt đỏ mặt, chỉ biết cười. “Vâng ạ, về nhà cháu sẽ hỏi bố mẹ ạ!”

Trong lòng tôi là cả một bụng hoài nghi, tôi… đâu có vẻ sốt ruột gả đi đến
vậy chứ?

Ăn cơm xong, cô Uông thu dọn bát đĩa mang vào phòng bếp, tôi cũng ra

dọn dẹp cùng nhưng lại bị cô ấy đẩy ngồi xuống sofa. “Cháu cứ ngồi đây đi,
đừng có để bị mệt.” Cô ấy còn nở nụ cười ngọt ngào càng khiến tôi cảm
thấy chẳng hiểu ra sao, liền quay lại nhìn Chung Tuấn Hải.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi lén hỏi.

“Cái gì cơ?” Anh giả ngốc.

Tôi chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó mờ ám, liền thấp giọng

hỏi: “Rốt cuộc anh đã nói với bố mẹ anh cái gì?”

Thấy tôi thực sự có vẻ nóng nảy, anh mới cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi:

“Về phòng anh rồi anh sẽ nói cho em biết.”

Tôi đành theo anh đi lên lầu, vừa vào phòng, anh liền cẩn thận khóa cửa,

sau đó ôm lấy tôi, làm bộ đáng thương, nói: “Anh sẽ nói cho em biết, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.