DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 35

đấy.”

Lâm Hạo lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn tôi, thành khẩn nói: “Tú

Nghiên, cô cũng không còn ít tuổi nữa, cũng phải suy nghĩ nghiêm túc
chuyện cá nhân đi thôi, đừng coi đó như là trò trẻ con nữa.” Giọng điệu của
anh ta hoàn toàn là bắt chước Chủ tịch Kiều.

Cả đám người chỉ biết nhìn rồi cười ngây ngô.

Tôi và nốt miếng cơm cuối cùng, lấy khăn ăn lau miệng, nói: “Muốn đả

kích tôi sao, cũng được, tôi đã luyện toàn thân thành “kim cang bất hoại”
rồi.”

Lâm Hạo lấy lại khẩu khí bình thường. “Con mắt nhìn người cũng không

tốt lắm, “thái tử” thì cũng chỉ có mấy người đó, cô không thể để ý tới “dân
thường” trong công ty sao, như tôi đây chẳng hạn?”

Tôi dùng ánh mắt sợ sệt liếc nhìn mấy cái mụn trên mặt anh ta. Anh ta

lập tức quay đi, chỉ tay về phía Tiểu Thôi đang ngồi cách đó không xa, nói:
“Chẳng hạn như cậu ta. “Hải quy”(*) từ Đức trở về. Kiểu gì cũng có thể
tạm chấp nhận được chứ?”

(*) Chỉ người du học từ nước ngoài về.

Tiểu Thôi đã ăn đến lượt thứ hai, như anh ta nói, nên buổi tối về nhà chỉ

cần ăn một chút sủi cảo đông lạnh cho khỏi lãng phí. “Hải quy” như thế
này, dù có ném đến sa mạc Sahara thì chắc cũng có thể ăn bọ cạp mà sống.

Loại “hải quy” cực phẩm này, tôi chỉ có thể kính ngưỡng từ xa mà không

dám đến gần.

Tôi uống nước trái cây, đưa mắt nhìn khắp nhà ăn, đa số mọi người đã ăn

xong nhưng còn chưa đứng dậy mà túm năm tụm ba để nói chuyện, thực sự
là một cảnh tượng yên bình, ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.