DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 42

thẳng xuống, tôi hơi chói mắt nên không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta, điều này
khiến tôi cảm thấy có chút bất an.

Tôi chỉ chỉ vào chiếc ghế dài ở cách đó khoảng ba mét. “Ra kia ngồi một

lát đi!” Tôi đề nghị rồi tự đi qua đó. Hai người ngồi xuống, Chung Tuấn Hải
chăm chú nhìn tôi.

Tôi bất giác âm thầm kiểm tra lại diện mạo của mình, hiếm hoi lắm hôm

nay tôi mới mặc một chiếc váy dài chấm đất màu trắng, tóc búi gọn sau gáy,
dáng vẻ chắc hẳn rất đoan trang, chẳng có chỗ nào không thỏa đáng.

Có lẽ cậu ta cảm thấy tôi hơi mất tự nhiên, cuối cùng cũng cười, nói: “Tớ

thật không ngờ được, hóa ra Tần Tú Nghiên cũng có lúc trở thành thục nữ.”

Tôi liếc cậu ta một cái, cũng không khách sáo, nói: “Vậy còn cậu, Giám

đốc Chung, cậu cải tà quy chính từ khi nào vậy?”

Cậu ta ung dung gác một cánh tay lên thành ghế, chậm rãi nói: “Có lẽ tại

tớ bị lòng ham hư vinh quấy rối. Từ năm lớp Tám tớ đã bắt đầu, vì hay bị
thầy giáo nêu ra làm tấm gương cho cả lớp, tớ bỗng nhiên hiểu ra, cũng
không gây chuyện nữa. Cậu xem, dù hồi nhỏ chúng ta nổi loạn bao nhiêu
thì khi lớn lên vẫn luôn quay về quỹ đạo của cuộc sống bình thường, bằng
không sẽ rất đau khổ. Cậu cũng thế, chẳng phải vậy sao?”

Tôi im lặng không nói, chẳng phải thế sao, có lẽ ở thời điểm đó, từ nhận

thức đến trách nhiệm, chúng tôi đều tự tạo cho mình một cái gông xiềng,
cho dù nặng nề cũng không đủ dũng khí để gỡ bỏ nó xuống. Dần dần,
chúng tôi cũng quen với chuyện này, hoàn toàn cắt đứt sự kiêu ngạo trước
đây.

“Tôi thực sự không ngờ sẽ gặp lại cậu ở một doanh nghiệp thế này, vốn

cho rằng cậu sẽ chọn những công việc như kiểu xử lý giao dịch gì đó…”
Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.