ẾCH - Trang 140

“Cuộc sống tốt lên rồi mà!” - Trần Tị nói: “Trước đây có nằm

mơ cũng không dám nghĩ là mình sẽ được sống như thế này”.

“Nên cám ơn Hoa Chủ tịch”. - Viên Tai nói.

“Tớ thì lại cho rằng nên cám ơn Mao Chủ tịch.” - Trần Tị nói:

“Nếu ông ấy không chủ động chết thì tất cả vẫn cứ như cũ mà
thôi”.

Lúc ấy, lại có khách tiếp tục đến. Mọi người đều tập trung

ngoài sân để nghe chúng tôi nói chuyện phiếm. Một số người đã
vào trong nhà nhưng thấy bên ngoài có vẻ náo nhiệt hơn nên đã kéo
nhau ra ngoài.

Kim Tu - thằng em con ông cậu tôi chen đến bên Trần Tị,

ngước đầu lên nhìn vào mặt nó, nói: “Anh Trần à, bà con trong
thôn ta đều bàn tán về anh đấy”.

Trần Tị lôi bao thuốc ra rút một điếu đưa cho Kim Tu rồi rút

điếu khác đưa lên miệng, ra vẻ rất phong độ, hỏi: “Nói thử xem, họ
bàn tán thế nào?”

“Họ nói, anh chỉ cầm theo có mười đồng mà lại đáp máy bay đi

Thâm Quyến.” - Kim Tu lắc lắc đầu nói: “Anh đi theo sau lưng
một đoàn đại biểu Liên Xô khiến các cô chiêu đãi viên cứ ngỡ anh là
một thành viên của đoàn, họ cúi chào anh, anh nói với họ khơ-rơ-sô,
khơ-rơ-sô( )… Người ta còn nói, anh đến Thâm Châu, đi theo đoàn
đại biểu vào một khách sạn vô cùng sang trọng ăn uống no say ba
ngày, lại còn nhận được một đống quà tặng to đùng. Sau đó anh đem
những món quà ấy ra ngoài đường bán lại, mua được hai mươi
chiếc đồng hồ điện tử, đem về quê bán. Lúc đó anh đã có vốn và
cứ thế mà phất lên”.

Trần Tị đưa tay sờ mũi, nói: “Sau đó còn gì nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.