ẾCH - Trang 141

“Họ nói anh đi Tế Nam, đang đi lang thang trên phố thì gặp một

ông già đang đứng khóc trên phố. Anh đến bên hỏi: Bác ơi, sao mà
bác lại khóc? Ông già nói: Đi dạo phố một vòng, không biết đường
về nhà nữa. Anh đưa ông già về nhà. Con trai ông già là trưởng
phòng kinh doanh của nhà máy thuốc lá nghĩ anh là một người hảo
tâm, bèn kết nghĩa huynh đệ với anh. Do vậy anh mới được lão ấy
bán rẻ thuốc lá cho”.

Trần Tị cười vang sảng khoái: “Chú em, không phải là người ta

đang viết tiểu thuyết đấy chứ? Anh nói thật với chú nhé, đi máy
bay thì anh cũng đã đi mấy lần. Nhưng tất cả đều do anh bỏ tiền
ra mua vé. Đúng là anh cũng có quen với mấy người trong nhà máy
thuốc lá Tế Nam. Nhưng giá thuốc lá mà họ bán cho anh cũng chỉ
rẻ hơn ngoài thị trường ba xu một gói mà thôi”.

“Nói gì thì nói, anh cũng là người có bản lĩnh.” - Kim Tu nói một

cách chân thành: “Bố mẹ bảo em phải bái anh làm sư phụ”.

“Người có bản lĩnh chân chính đang có mặt ở đây.” - Trần Tị chỉ

vào Viên Tai, nói: “Người này trên thông thiên văn, dưới tường địa lý,
chuyện năm trăm năm trước thuộc như đường chỉ trong lòng bàn tay.
Chú nên bái cậu ấy làm sư phụ thì đúng hơn”.

“Anh Viên cũng thật đáng nể.” - Kim Tu nói: “Anh Viên đã đến

chợ Hạ Trang để bói, biệt hiệu là Tiểu Bán Tiên. Con gà mái nhà em
bị mất. Anh Viên chỉ bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm một hồi, nói,
vịt đi về phía nước, gà tìm đến bãi rơm. Cứ tìm ở các đống rơm!
Quả nhiên mẹ em gặp nó ở đống rơm cách nhà khá xa”.

Trần Tị nói: “Cậu ấy không chỉ biết bói thôi đâu, khả năng của

cậu ấy còn lớn hơn rất nhiều. Cậu ấy có thể tùy tiện dạy chú vài
chiêu cũng đủ để chú kiếm ăn cả đời”.

Ngũ Quan chen vào, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.