ẾCH - Trang 162

một cảm giác đố kỵ với Vương Can. Tôi đoán là Vương Can đã có thể
cảm nhận được hơi ấm của “Tiểu sư tử” toát ra, nhất định sẽ... Nghĩ
đến đó, tự nhiên trái tim tôi giật lên liên hồi, mạnh hơn. Tôi tự xấu
hổ vì những suy nghĩ tà đạo của mình nên không nhìn vào hai người
nữa, thọc hai tay vào túi và bấu vào đùi mình.

“Trồi đầu lên rồi! Trồi đầu lên rồi!”. “Tiểu sư tử” kêu váng

lên.

Đúng là cái đầu của người đàn bà đã trồi lên khỏi mặt nước cách

thuyền khoảng năm mét. Bà ta nhìn về chiếc thuyền và sau đó,
thân thể bà ta nổi hẳn lên mặt nước. Bà ta bơi, tốc độ cực nhanh
thuận theo dòng nước.

Cô tôi phẩy tay. Tần Hà tăng ga, tiếng động cơ gầm rú và

chiếc thuyền tăng tốc, tiến đến gần người đàn bà.

Cô tôi đưa tay vào túi áo lấy ra một gói thuốc rất đầy, rút ra

một điếu gắn lên môi rồi đánh lửa. Gió khó mạnh nên khó khăn
lắm cô mới châm được điếu thuốc. Cô nhắm mắt rít mấy hơi
thật dài. Gió thổi khói thuốc tản vào không trung. “Tôi không tin là
bà bơi nhanh hơn chiếc thuyền gắn động cơ mười hai mã lực này”.
Cô nói. Loa phóng thanh lại đang phát bài dân ca Hồ Nam ca ngợi
Mao Chủ tịch - Sông Lưu Dương có chín khúc quanh, chảy bao nhiêu
dặm rồi đến Tương Giang... - Cô tôi búng tàn thuốc xuống sông,
một con hải âu chao cánh sà xuống, đớp lấy rồi bay lên trời.

Tiếng loa đã tắt vì bài hát đã hết. “Tiểu sư tử” quay lại nhìn cô.

Cô nói: “Không cần mở nữa”. Rồi cô hướng về phía người đàn bà
đang bơi, nói lớn: “Cảnh Tú Liên, chị có thể bơi ra đến tận Đông Hải
không?”

Người đàn bà không nói rằng, chỉ lẳng lặng sải những cánh tay,

nhưng rõ ràng lúc này tốc độ bơi của bà ta đã chậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.