ẾCH - Trang 279

“Nếu trung ương không giải quyết thì sao?” - Cô tôi cười nhạt -

“Có phải là cậu khiếu nại lên đến tận Liên hợp quốc?”

“Liên hợp quốc? Tôi cũng có thể khiếu kiện lên đến tận Liên

hợp quốc!”

“Cậu có bản lĩnh quá nhỉ? Nhưng lúc này, cậu hãy cút đi!” - Cô tôi

gằn giọng - “Chờ khi thắng kiện, cậu hãy đến đây mà nhận con.
Nhưng nói cho cậu biết, lúc ấy cậu phải viết một tờ cam đoan là sẽ
nuôi nấng đứa con này một cách đàng hoàng. Còn nữa, cậu phải trả
tiền nuôi dưỡng nó cho tôi và “Tiểu sư tử” mỗi người năm nghìn
đồng!”

Đêm trừ tịch ấy, Trần Tị không thể đưa được Trần Mi về.

Nhưng ăn tết xong, đúng vào ngày nguyên tiêu, Trần Tị đem tất cả
những chứng từ nộp phạt đến nhà tôi và ôm Trần Mi đi, tất nhiên
là số tiền nuôi dưỡng mà cô tôi đã nói thì không cần phải trả.
“Tiểu sư tử” khóc như mưa như gió, chẳng khác nào bị người ta cướp
mất đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Cô tôi quát: “Khóc cái gì? Thích trẻ
con thì tự đẻ lấy mà nuôi!”

Nhưng “Tiểu sư tử” vẫn khóc. Cô tôi ôm lấy vai “Tiểu sư tử” và an

i bằng một giọng nói bi thương mà tôi chưa từng nghe thấy trên

miệng cô: “Cuộc đời cô coi như đã an bài, nhưng các cháu thì chỉ mới
bắt đầu. Nào, chuyện công tác là thứ yếu, cứ đi theo Tiểu Bão, đẻ
được đưa con ôm về đây để gặp cô...”

Sau khi đến Bắc Kinh, chúng tôi toàn tâm toàn ý nghĩ đến

chuyện sinh con, nhưng không ngờ lời Trần Tị thế mà linh nghiệm,
“Tiểu sư tử” không thể mang thai. Cô ấy đối xử với Yến Yến vẫn
rất tốt nhưng tôi biết, đứa trẻ trong mơ của cô ấy vẫn là Trần
Mi. Do vậy, khi “Tiểu sư tử” cầm con búp bê có khuôn mặt giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.