ẾCH - Trang 36

5

Cô tôi đã đến tuổi lấy chồng. Nhưng cô lại là người ăn lương

nhà nước, là công chức có sổ gạo, sổ thực phẩm, xuất thân trong một
gia đình quang vinh như vậy nên thanh niên trai tráng trong làng
không ai dám nghĩ đến chuyện kết tóc xe tơ với cô. Ngày ấy, tôi đã
lên năm, vẫn thường thấy bà cố đến nhà, nói với bà nội với một
giọng vừa lo lắng vừa rầu rĩ: “Con dâu à, con nói xem, con Tâm đã
hăm hai rồi. Những đứa cùng tuổi với nó đều đã có hai ba đứa con
rồi, nhưng nó, ngay cả một người đến dạm ngõ cũng không có là
sao?”. Bà nội tôi nói: “Mẹ à, mẹ vội vàng gì chứ? Như con Tâm nhà
con, biết đâu rằng sẽ được vào nhà quan để làm hoàng hậu đấy
chứ! Đến lúc ấy, mẹ sẽ trở thành hoàng thái hậu của hoàng đế,
chúng ta sẽ trở thành thân thích của hoàng đế, lúc ấy mới vinh
quang chứ!”. Bà cố nạt: “Cô đừng nói lung tung! Hoàng đế đã bị
“cách mạng” từ lâu rồi, lúc này đã là nước Cộng hòa Nhân dân, đứng
đầu là chủ tịch”. Bà nội tôi nói: “Đã là chủ tịch đứng đầu thì con
đem con Tâm gả cho chủ tịch vậy”. Bà cố tức giận nói: “Cái nhà cô
này, đã bước vào thời đại mới mà đầu óc vẫn còn để ở tận những
ngày trước giải phóng!”. Bà nội nói: “Con và mẹ không giống nhau.
Con vẫn còn nhớ những ngày sống ở thành Bình Độ...”. Bà cố nói:
“Cô đừng có nhắc lại với tôi về thành Bình Độ, nói đến nó là tôi đã
sởn gai ốc! Tôi bị bọn quỷ Nhật Bản bắt, tới đó để chịu tội chứ
không phải để hưởng phúc đâu!” Hai bà ban đầu thì còn dịu dàng,
sau đó thì lời qua tiếng lại thiếu điều chửi nhau. Nhưng sáng sớm
hôm nay bà cố gầm ghè bỏ đi, cứ nghĩ là có lẽ suốt cuộc đời còn lại
bà không bao giờ chịu nhìn mặt cô con dâu nữa nhưng rồi sáng sớm
hôm sau lại thấy bà xuất hiện. Cứ mỗi lần trông thấy hai bà chụm
đầu bàn luận chuyện chồng con của cô tôi, mẹ tôi chỉ biết bụm
miệng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.