ẾCH - Trang 37

Tôi vẫn còn nhớ vào một buổi chiều trời vừa sập tối, con trâu nái

của nhà tôi sắp sửa sinh con. Không biết là con trâu nái học theo
gương mẹ tôi hay là con nghé trong bụng nó học theo tôi mà lại thò
một cái chân ra trước nên không thể nào thoát khỏi bụng mẹ được.
Con trâu nái kêu la vô cùng thảm thiết, xem ra thì biết là nó đau
lắm. Bố tôi lo lắng ra mặt, sờ cái chân bé tẹo vừa thò ra, sờ mông
con trâu nái, đi vòng quanh... nhưng vô kế khả thi. Trâu là bùa hộ
mệnh của nông dân, huống hồ con trâu này lại là của đội sản xuất
giao cho nhà tôi nuôi. Nó sắp chết rồi, làm thế nào? Mẹ thì
thầm nói với chị tôi: “Man này, mẹ nghe nói cô con đã về nhà rồi”.
Không chờ mẹ nói xong câu, chị gái tôi đã phóng vụt đi. Bố trừng
mắt nhìn mẹ, nói: “Bà đúng là hồ đồ. Cô ấy đỡ đẻ cho người!”.
Mẹ nói: “Người với gia súc cũng như nhau mà thôi”.

Cô và chị gái tôi đã xuất hiện.

Cô tôi vừa bước vào cổng đã nổi xung, nói: “Các người muốn tôi

chết vì mệt à? Đỡ đẻ cho người chưa đủ hay sao mà các người còn
bảo tôi đỡ đẻ cho trâu!”

Mẹ nói: “Em à, ai bảo em sinh ra trong nhà này? Không tìm em thì

anh chị tìm ai? Người ta đều nói em là bồ tát hiện thế, bồ tát phổ
độ chúng sinh. Trâu tuy là gia súc nhưng nó cũng có sinh mệnh, em
nỡ lòng thấy chết mà không cứu sao?”

Cô nói: “Chị dâu à, may mà chị không biết chữ, chỉ cần chị có

hai sọt chữ thôi, thôn Hòa Bình này làm sao chứa được chị đây?”

Mẹ nói: “Cho dù chị có biết đến tám sọt chữ, chị cũng không thể

so với một ngón tay của em đâu”.

Tuy vẻ mặt của cô vẫn chưa hết giận nhưng rõ ràng cơn giận đã

giảm đi phần nhiều. Lúc ấy trời đã tối, mẹ đốt đến mấy ngọn
đèn dầu, lại kéo bấc lên thật cao và đem đặt cả ngoài chuồng trâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.