ẾCH - Trang 72

Cô tôi đã đuổi kịp, chụp lấy đầu tóc bà ta. Cái cổ của bà ta hướng

về phía trước nhưng đầu thì lại bẻ quặt ra đằng sau. Tuy vậy tay bà
ta vẫn cầm tờ truyền đơn vươn về phía trước, mồm vẫn gào câu
vừa rồi, lúc này càng trở nên đáng sợ hơn. Lúc ấy, trạm xá công xã
chỉ có hai dãy phòng, trước là phòng điều trị, sau là văn phòng. Tất
cả mọi người đã nghe thấy tiếng kêu, ồn ào chạy đến. Lúc này, cô
tôi đã đè được Hoàng Thu Nhã xuống hành lang và ngồi lên trên,
ra sức giằng lấy tờ truyền đơn.

Trưởng trạm xá cũng đã xuất hiện. Đó là một người trung niên

đầu hói, đôi mắt nhỏ mà dài, dưới mắt có hai túi thịt nằng nặng,
hàm răng trên có mấy chiếc răng giả trắng lóa chẳng hợp chút nào
với những chiếc còn lại. Lão ta quát lớn: “Dừng tay! Các người đang
làm gì vậy?”

Hình như cô tôi không nghe thấy tiếng quát của trạm trưởng,

dùng hết sức để vạch bàn tay của Hoàng Thu Nhã ra. Lúc này, những
âm thanh phát ra từ cuống họng bà ta không còn là tiếng nói nữa
mà là những tiếng rên khò khè.

“Vạn Tâm! Dừng tay!” - Trạm trưởng bực tức nhìn những người

đứng chung quanh quát lớn - “Các người bị mù cả rồi hay sao? Mau
lôi họ ra!”

Có mấy người đàn ông xông ra và hao phí rất nhiều sức lực mới

lôi được cô tôi và Hoàng Thu Nhã hai người về hai phía.

Gọng kính của Hoàng Thu Nhã đã rơi đâu mất, khóe miệng tóe

máu, trong đôi hốc mắt đen đen có hai dòng nước mắt chảy ra. Có
điều bà ta vẫn nắm chặt tờ truyền đơn trong tay, lên tiếng gào:
“Trạm trưởng! Ông phải làm chứng cho tôi…”

Quần áo cô tôi xộc xệch, sắc mặt trắng nhợt, trên cổ có vài vết

sước rất sâu và máu đang rịn ra. Đương nhiên là do Hoàng Thu Nhã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.