ELDEST - ĐẠI CA - Trang 37

Christopher Paolini

Eldest - Đại ca

(Phần II trong tập truyện DI SẢN KẾ THỪA)

Roran

Roran mệt mỏi lê từng bước lên đồi. Ngước nhìn mặt trời qua mớ tóc lòa
xòa trước mắt, anh thầm nhủ: “Mình không thể ở đây lâu được, ít nhất năm
tiếng nữa mặt trời mới lặn.”
Thở dài, Roran tiếp tục đi dọc theo những hàng cây phong du, qua những
bụi cỏ hoang mọc lan tràn. Từ khi cùng chú Horst và sáu dân làng
Carvahall thu gom những gì còn sót lại của ngôi làng bị thiêu rụi điêu tàn,
đây là lần đầu tiên – sau gần năm tháng – Roran mới trở lại thăm mảnh đất
này.
Tới đỉnh đồi, anh khoanh tay nhìn xuốn tàn tích ngôi nhà của tuổi thơ mình.
Tất cả đã thành bình địa chìm dưới cỏ dại, chỉ còn sót lại một góc tường
xiêu vẹo, đổ nát. Không còn thấy một chút gì của chuồng gia súc. Thửa
vườn canh tác hàng năm, giờ ngập trong cỏ, bồ công anh và cải dại. Lác
đác mấy cây cải đường, cải trắng còn sống sót. Cuối khu đất, hàng cây dày
đặc che khuất dòng sông Anora.
Tay nắm chặt, hai hàm răng nghiến lại, Roran cố chống lại sự phẫn nộ và
đau khổ. Anh đứng như chôn chân xuống đất suốt nhiều phút, mỗi một kỷ
niệm hạnh phúc ngày xưa trở lại trong tâm trí, làm toàn thân anh run rẩy.
Nơi đây từng là cả cuộc đời mình, cả quá khứ và tương lai. Cha anh thường
bảo: “Đất đai là một thứ vô cùng quý giá. Chăm sóc nó, nó sẽ chăm sóc lại
con.”
Roran đã tâm niệm làm theo đúng lời cha, cho đến giây phút thế giới của
anh như sụp đổ khi Baldor lén nhắn tin cho anh…
Thở dài, Roran trở ra đường cái. Nỗi bàng hoàng khi nhận được tin nhắn
vẫn còn hôi hổi trong anh. Mất tất cả những người thương yêu cùng một lúc
làm anh thay đổi và chắc sẽ không bao giờ nguôi ngoai được. Sự việc đó
thấm đẫm vào con người Roran từ thái độ đến diện mạo. Nó bát anh phải
suy nghĩ nhiều hơn, suy ngẫm đến cả những điều mà trước kia anh chưa hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.