EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH - Trang 979

nhưng đám bạn trong giới có tiền không chơi cùng Từ Tang nữa, chuyện
cưới xin với một thằng “phú nhị đại” là không còn khả năng. Để nuôi bản
thân, Từ Tang đành phải đi làm. Không ngờ sau nhiều năm ăn chơi xa xỉ,
cô đã luyện ra được cảm giác vô cùng mẫn tuệ, hơn nữa cô lại được trời
ban cho khả năng chụp ảnh, lơ ngơ thế nào lại làm một nhiếp ảnh gia.

Lăn lộn mấy năm, từ vô danh tiểu tốt, cô dần có được chút danh tiếng

trong nước. Sau này, nhờ lọt vào mắt thưởng thức của chủ biên một tạp chí
kia, cô dần bộc lộ tài năng, bắt đầu chụp ảnh bìa cho tạp chí, cũng có rất
nhiều ngôi sao nhờ cô chụp cho. Có thể nói, khoảng hai năm trở lại đây, Từ
Tang trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước.

“Thời gian bố mẹ tao mới phá sản, tao cảm giác mọi thứ cực kỳ mờ

mịt, thậm chí tao còn nghĩ cứ cưới quách cái ông già theo đuổi tao đi cho
xong. Nhưng cuối cùng, tao lại nhớ đến lời mày nói với tao hồi cấp Ba.”

“Tao nói gì cơ?”

Hồi cấp Ba, Hạ Mộng Ngư nói rất nhiều câu vớ vẩn, giờ chẳng nhớ

nổi mình đã từng nói gì nữa.

“Mày nói, không nhất định phải sống như những người khác, phải

sống là chính mình. Mày còn nói, chắc chắn tao sẽ trở thành một người cực
kỳ lấp lánh. Lúc đấy tao nghĩ, hẳn là Hạ Mộng Ngư đang nỗ lực để trở
thành người mà nó muốn, nếu một ngày nào đó hai đứa gặp lại nhau trên
đường, mình sẽ thế nào? Sẽ thoải mái chạy đến ôm mày một cái, hay xấu
hổ xoay người bỏ đi? Tao không muốn lúc gặp lại mày mà không có mặt
mũi nào để nói chuyện, thế nên tao nhất định phải sống tốt.”

“Dừng, dừng, dừng.”, Hạ Mộng Ngư ngăn Từ Tang lại, “Mày đừng

nói nữa, nói nữa tao khóc mất.”

Từ Tang cũng nhìn Hạ Mộng Ngư, hai người đều nhìn thấy đôi mắt đỏ

hồng của nhau, lại không nhịn được cười xì một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.