EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 10

CHƯƠNG 02

“C

huyện gì xảy ra với cậu thế?” Chiều nay, Rosemary đã hỏi tôi

như vậy. Lúc bấy giờ, chúng tôi đang trên đường đến tiệm McDonald
sau trận đá bóng của cô nàng và buổi hùng biện của tôi. Do chỉ mới biết
lái xe nên trong lúc nói chuyện, Rosemary không dám quay đầu lại
nhìn tôi. Túm tóc đuôi ngựa thường đong đưa sau lưng, giờ bị ép lún
vào phần lưng ghế bằng da êm ái.

Chiếc xe này đã từng là của mẹ Rosemary và đếntận bây giờ, dòng

chữ MOMS LIMO vẫn nằm chễm chệ trên biển số xe. Chúng tôi dừng
lại khi đèn đỏ, một gã ngồi trong chiếc xe hơi màu đen đỗ bên trái xe
chúng tôi đẩy cửa sổ xe xuống và hét, “Này, cô em còn ngon lành lắm.
Mẹ khỉ gì?”

Rosemary chẳng buồn xoay sang đốp lại. Nó lầm bầm, “Đồ ngu!”
Phải biết rằng Rosemary có vẻ ngoài đủ hút hồn bất kì ai. Làn da

bánh mật ngọt ngào chết người. Mỗi bước đi của con bé đều toát lên vẻ
kiêu sa và uyển chuyển hệt miêu nữ. Đồng thời, trông nó còn trưởng
thành hơn đám bạn cùng lứa chúng tôi. Vào mùa hè năm ngoái, lúc
Rosemary phụ giúp bố mình làm lại hệ thống lưu trữ tại phòng khám
nha khoa của ông, chẳng ai tin được con bé còn đang là học sinh Trung
học.

Cuộc đời Rosemary luôn tuân theo một chu kỳ nhất định. Nó sẽ

hỏi, “Cậu có nghĩ thằng cha đang làm việc ở cửa hàng bán nữ trang
kia/gã đã nói chuyện với mình trong lúc chúng ta chờ mẹ cậu đến đón
sau buổi xem phim/ tay thuyết giảng ở trường mình về đề tài không nên
sử dụng thuốc phiện - thích mình không?” Hoặc “Hắn ta sẽ gọi cho
mình chứ?” Không thì sẽ là “Hắn ta có khóc nếu mình đòi chia tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.