EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 106

Lucas gật đầu.
Và vấn đề nằm ở đây: nó không khiến tôi muốn ra khỏi xe và đi bộ

về nhà. Tôi bị dọa sợ đến mức không thể đi đâu cả. Kính chắn gió bám
đầy hơi nước, tôi chợt lóe lên ý nghĩ chúng tôi không thể nhìn thấy liệu
có ai đi về phía mình không. Tôi khóa cửa.

Lucas nắm tay tôi. Lòng bàn tay anh ẩm ướt.
“Mỗi lần thức dậy, anh lại nhớ nhiều hơn.” Giọng anh khàn khàn,

từ ngữ bắn ra liên tiếp nhiều hơn bình thường, như một chiếc xe chạy
trốn đang lao thẳng xuống đồi. “Ký ức xuất hiện như tia chớp. Anh có
thể nhớ mình đã ăn một lon gà tây đóng hộp trong dịp lễ Tạ ơn, nhưng
anh không thể nhớ tại sao, hoặc anh đang ở đâu. Anh chỉ nhớ ngày anh
đăng ký tòng quần, nhưng không thể nhớ tháng huấn luyện cơ bản.

“Làm sao anh biết được thậm chí đó có phải là huấn luyện cơ bản

không?”

Anh nhún vai, ngượng ngùng, “Anh biết mà.” Rồi nói tiếp, “Em

biết Sanjay shah không?”

“Lớp Mười á?”, tôi hỏi lại, dù trong trường tôi chỉ có một Sanjay

mà thôi. Tôi biết nhóc đó vì nó đăng ký tham gia cộng tác một cột báo
trong trường bên mục nhạc hiphop và từ bỏ sau khi Robin Sipe giải
thích:

- Năm nhất phải chịu trách nhiệm tổ chức cuộc họp cho hội học

sinh và đội tuyển thể thao dự bị.

- Không ai trong trường nghe nhạc hiphop hết.
“Em biết một chút về cậu ấỵ.”
“Anh thì không biết gì về thằng bé đó hết, nhưng hai tuần trước,

lúc chúng ta gặp nhau trong thư viện, nhờ phước của em mà anh va
phải nhóc đó ở ngay quầy tạp chí. Anh nhận ra anh biết tên nó. Anh
biết nó có đứa em gái nhỏ. Anh cũng biết mẹ nó trông thế nào. Và anh
biết nhà nó sắp bị lửa thiêu rụi rồi.”

“Nhà thằng bé bị thiêu rụi á?”, tôi thẫn thờ lặp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.