EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 117

“Juliet?” Rose giục tôi.
Gương mặt ửng hồng sau trận tennis, nó ngồi hai bên chiếc ghế

dài, hai chân xoạc ra, khuỷu tay chống trên đầu gối, trong tay nó vẫn
đang cầm khăn. Tuyết rơi phía sau nó, sáng lấp lánh trên sân và khi tôi
nhìn vào mắt nó, hằn rõ sự kiên định của thế giới nó đang sống, tôi
nhận ra là nó sẽ nghĩ tôi bị điên.

“Vậy tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế? Cậu chia tay với Lucas

à?”

“Không,” tôi đáp, nhưng cũng chẳng biết có phải vậy không nữa.

Đêm qua, tôi đã không nói với anh là tôi có tin anh hay không. Anh
đứng cách xa tôi bên ngoài xe hơi trong bãi đỗ xe nhà thờ, và lẽ ra anh
có thể kéo tôi về phía anh nhưng anh không làm. Anh đợi tôi hành động
trước. Anh nhường quyền quyết định lại cho tôi. Nhưng tôi không làm
gì cả.

Nhưng có lẽ tôi cần phải làm điều gì đó bây giờ. “Anh ấy bực

mình về vụ thủy quân lục chiến.” Trong tích tắc, tôi kinh ngạc khi nhận
ra lời nói dối đó phát ra từ miệng mình còn mình thì chỉ ngồi đó, mặc
cho lời lẽ cứ tuôn ra như vậy. Sau đó tôi tiếp. “Mình cố gắng làm cho
ảnh hiểu là ảnh đang bỏ phí đời ảnh, thế là ảnh bảo mình thôi đi, nếu
không thì bọn mình chia tay.”

Rose có biết là tôi đang nói dối nó không? Nó nhìn thẳng tôi một

hồi lâu, sau đó lắc đầu. “Đừng để anh ta hăm dọa cậu.” Nó bảo. “Cậu
có chính kiến của riêng mình.”

Nó biết tôi đang nói dối. Tôi không chắc nữa. Nhưng tôi nghĩ nó

củng biết nên để bạn mình có không gian riêng và tự đương đẩu với
khó khăn của họ. Nó đổi đề tài. “Mình nói với cậu chưa nhỉ?” Nó nói.
“Rằng Dex là một tên đần khổng lồ? Nghe này. Tối qua, bọn mình
tham dự tiệc của Nunchuck và không có gì diễn ra cả. Dex nhận được
tin xấu. Bọn mình kết thúc ở cửa hàng 7-Eleven

*

để mua kem tuyết

Slurpee lúc một giờ sáng. Anh ta mua cho mình một thanh Snicker và
sau đó thì anh ta ăn nó luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.