kì điều gì bạn làm với những người khác - thậm chí liên quan đến máu
- bạn cũng không cần phải ở lại để dọn dẹp rắc rối. Ngừng lại, suy nghĩ
- biến bạn trở thành mục tiêu. Nghĩa vụ đối với đồng đội. Tốc độ -
không phải luật lệ - là những gì giúp người chơi không bị giết, chỉ cần
trượt đi một cách nhanh chóng như khi bạn xông vào.
Trong khúc côn cầu, bạn không cần quan tâm đến gì ngoài quả
bóng. Nó có thể bay đi đâu, làm thế nào để nó ở đó, ai có thể nhận lấy
nó. Bạn sẽ luôn tìm kiếm chiếc đĩa đen tí hon này, và nó sẽ bất thình
lình xuất hiện dưới giày trượt hoặc đuôi gậy đánh bóng của ai đó. Khi
tôi bắt đầu xem trận đấu, trông như là cây gậy thu hút bóng, hệt như
gậy là nam châm và bóng là kim loại. Chỉ sau khi xem được một lúc,
tôi mới nhận ra là không phải vậy. Tôi bắt đầu hiểu việc đẩy và đụng
nhau chỉ là nền cho một trận đấu thật sự - và Rosemary đã cười sặc sụa
khi tôi nói với cô ấy rằng nó - giống như chơi cờ. Chiến thuật vị trí.
Suy nghĩ ba, năm, mười lăm bước trước nơi bạn đang đứng. Cờ tốc độ.
Hoặc có thể tôi chỉ nhìn trận đấu theo cách đó bởi vì tôi luôn ngắm
nhìn Lucas. Anh ấy tin vào việc chuyền bóng, luôn được xem là bất
thường đối với một cầu thủ trung học. Tôi nghĩ mình là người duy nhất
chú ý đến, nhưng sau đó tôi nghe huấn luyện viên O’Reilly bình luận
trong một cuộc hội ý riêng, bảo mọi người hãy nhìn vào cách Lucas sắp
xếp để chuyền bóng, “suy nghĩ”, huấn luyện viên O’Reilly nói, “như tôi
đã bảo với các bạn, luôn là thứ giúp bạn đi trước người khác hai bước.”
Huấn luyện viên gọi cách chơi của Lucas là “thực sự trưởng thành.”
Nhưng cách Lucas chơi còn hơn cả trưởng thành. Nó rất đẹp.
Lucas rất duyên dáng và sắc bén; nhanh và tinh tế; anh cúi xuống, di
chuyển cơ thể về phía trước, anh bay, phanh gấp. Chỉ cần nhìn thấy tên
anh trên số hiệu cầu thủ - số mười bảy - cũng đủ khiến tôi hưng phấn cả
ngày.
Trong khi đó, vào tháng Mười hai, tôi hẳn đã điền đầy vở bằng
bản ghi của những cuộc hội thoại mà tôi không bao giờ nói. Mẹ không
còn đả động đến chủ đề về Lucas và tôi cũng không. Rose không đề
cập đến Jason và tôi không hỏi nó về Dex. Thậm chí khi tôi bắt gặp họ