EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 153

“Là George Bush, được chưa?” Anh phá lên cười một lần. Chúng

tôi đã được cho là đang làm bài tập về nhà vào bữa sáng trong xó bếp,
nhưng thay vào đó, chúng tôi lại nói về chủ đề giấc mơ của Lucas.

“Cái gì cơ?”
“Ông ta sẽ là tổng thống tiếp theo.”
“George Bush đã là tổng thống rồi cơ mà?”
“Không, không phải ông ấy. Là con trai ông ấy cơ. George W. Anh

chỉ nhớ vậy thôi. Không ai nghĩ rằng ông ta có cơ hội, nhưng sau đó thì
ông ta thắng. Hoặc là hơi hơi thắng. Có một lượng lớn dân chúng phản
ứng quá khích về chuyện ông ta có được bầu chọn hợp pháp hay không,
và khoảng một tháng sau của bầu cử, không ai biết ông ta có phải là
tổng thống hay không nữa.”

Tôi sững người, nhìn anh đăm đăm. Tôi nuốt xuống một cách

nặng nề.

“Em có nhớ cái gã đã thổi bay Tòa nhà Trung tâm Thương mại

Thế giới ở New York năm ngoái nhưng mọi người vẫn ổn không?”

Tôi gật đầu.
“Hắn ta trở lại. Hoặc ai đó giống hắn ta. Thật kinh khủng. Tất cả

những người đó - nhân viên công sở, nhân viên bảo trì, những người
làm việc ở nhà hàng trên tầng thượng - tất cả đều chết.”

Khi để điều vừa nói lắng xuống, Lucas nhấc cánh tay ra sau cổ để

gãi, chiếc áo thun xám trễ vai rời khỏi cánh tay anh. Tôi yêu cái cách
cơ bắp anh cong lên ngay chỗ khuỷu tay, vùng da ở đó thật mềm mại và
mịn màng. Tại sao một người đẹp như vậy lại là ngọn nguồn của những
tin tức kinh khủng nhường ấy? Liệu anh có sai không? Có thể nào đó
không phải là sự thật không?

“Lucas,” tôi nói. “Làm ơn ngừng lại đi.”
Và anh dừng thật.
Thế nhưng, những giấc mơ, ký ức, cơn đau đầu vẫn không ngừng

tiếp diễn. Vào một ngày trời ấm bất thường của tháng Hai, Lucas dẫn
tôi lên mái nhà phòng gym và đứng ở chỗ thanh chắn lần nữa, nhìn đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.