EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 164

Trong suốt mùa thi hùng biện, đội tôi đã bị thua ở lượt về, phía

trên bục diễn giả, trước đám đông: một trong những người giúp đỡ là
các em học sinh cấp Hai đã tuồn một tờ ghi chú lên bàn tôi. Tôi nhận ra
nét chữ gà bới của Lucas ngay lập tức.

Ngẩng cao đầu lên.
Làm thế nào anh gửi được tờ ghi chú này? Đội khúc côn cầu cũng

đang trong giải đấu cơ mà? Lucas không có ở đây.

Trừ khi là anh có. Từ đầu đến cuối, ở tít đằng sau, anh đứng tựa

lưng vào tường ngay cạnh cửa thính phòng. Tóc anh vẫn còn ướt. Anh
giơ ngón tay cái lên với tôi trước khi chuồn ra khỏi cửa.

Đầu tháng Ba, Lucas và tôi mua kem trong một siêu thị mini ở

trạm xăng. Có một người phụ nữ đang đứng trước chúng tôi với một ổ
bánh mì, hai lon cá hồi, và một túi bim bim Doritos. Một cô bé mặc
quần túi hộp và một chiếc áo chùng cùng tông mà sau đó tôi mới biết
tên gọi là Salwar kameez bị kéo xuống thành váy. “Này.” Chúng tôi
nghe tiếng kêu từ đằng sau rồi quay sự chú ý trở lại thanh ngũ cốc mật
ong và phần hạt trộn. Đó là Sanjay Shah. Tiếng “Này” của cậu ta là
dành cho Lucas, như thể Lucas là người cậu ta có thể cất tiếng xin chào
khi đi ngang qua nhau trong sảnh.

Tôi nhanh chóng hiểu ra mọi sự. Người phụ nữ trước mặt tôi là mẹ

Sanjay, còn cô bé gái là em gái cậu ta. Tôi biết gia đình Sanjay hiện
đang sống trong một khách sạn bên ngoài thị trấn, có thể đến đó bằng
cách băng qua bãi đỗ xe đằng sau trạm xăng. Còn cá hồi và bánh mì - là
bữa tối chăng?

Sanjay tiến thêm một bước đến gần Lucas. Cánh tay Lucas siết

chặt quanh eo tôi. “Anh là người đó”, Sanjay nói với anh. “Anh là
người đã mang trả chó cho em.”

Giờ thì mẹ Sanjay cũng nhìn chúng tôi. Thậm chí em gái cậu ta

cũng đứng thẳng người hơn, như thể rất háo hức để nghe người lạ mà
anh mình đang nói chuyện sẽ trả lời như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.