EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 172

ghét phải nói dối Rosemary suốt cả năm nay, nhưng vì quá lo lắng cho
Lucas nên tôi mặc kệ luôn.

Tôi nói với nó rằng tôi đoán có lẽ Lucas nghĩ đụng đầu thật mạnh

có thể giúp anh giảm bớt cơn đau kinh niên anh đang bị. Tôi không kể
nó hay nguồn gốc của chuỗi cơn đau ấy, chúng đau đến mức nào, hoặc
rủi ro trong việc chữa lành chúng. “Mình đoán Lucas nghĩ rằng cơn đau
giống như chiếc máy radio trên xe của anh ấy”, tôi giải thích. “Phải đập
hết lần này đến lần khác thì mới rà được sóng.”

“Nhưng cậu nghĩ là anh ta cố tình cắt dây khóa cơ mà? Cậu nghĩ

anh ta muốn đập đầu á?”

“Đó chỉ là phỏng đoán của mình thôi. Có thể là nó sai.”
“Mình hi vọng vậy”, nó nói. “Anh ta suýt nữa đã chết rồi.”
Tôi cố gắng nở nụ cười yên tâm, dù rằng cơn sóng sợ hãi đang

tràn qua người tôi.

Liệu nó có phải là kế hoạch của Lucas, điều mà anh đã thông báo

trong phòng tắm hơi không? Là kế hoạch để sắp đặt lại não? Hay là cố
gắng để tự sát?

Sau giờ học. Rosemary thả tôi xuống trước nhà, nơi tôi nhấc điện

thoại để gọi điện cho Lucas rồi cúp máy, nhớ rằng có một bữa ăn tối
của đội khúc côn cầu tối nay. Tôi nghĩ đến chuyện để lại tin nhắn,
nhưng những câu tôi muốn hỏi anh “Có phải anh cố ý để bị đập vào
đầu?” “Anh có biết rằng anh đã suýt chết rồi không?” thì lại không cần
thiết.

Nhằm ngăn bản thân không phát điên lên vì lo lắng, tôi cố vùi đầu

vào việc học. Tôi học thuộc lòng năm mục tiêu chính phủ Liên bang cố
gắng đạt được suốt Kỳ cải cách. Tôi đọc toàn bộ hồi Ba của vở kịch
Hamlet. Sau đó chuông điện thoại reo. Hẳn là Lucas gọi, tôi biết thế -
tôi kéo dây điện thoại vào phòng, và khi chạm vào nó, tôi mới nhận ra
cuộc gọi này đến muộn hơn tôi nghĩ.

Nhưng đó không phải là Lucas. Là Dex.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.