EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 176

Nhìn thấy tôi, anh kéo ống thở xuống, và một câu chửi thề bật ra

“Chết tiệt!” tôi thấy giọng nói ồm ồm của Lucas giống tiếng anh cởi
nón bóng chày hoặc áo thun khi chúng tôi đang chơi nhặt bóng rổ, hoặc
âm thanh một trang giấy bị anh xé từ quyển sổ tay để viết bài luận
nhưng không được như ý lắm.

“Này”, Lucas gọi, bất giác nước mắt tràn ra khóe mi tôi vì âm

thanh trong giọng nói của anh, nó quá... giống anh. Không bệnh tật,
không rơi vào tình trạng nguy hiểm hay bất kì điều gì tương tự.

Tôi khịt mũi và anh ném cho tôi cái nhìn đầy hoài nghi, sau đó khi

thấy tôi bắt đầu khóc, anh đành dỗ dành, “Này, không sao đâu. Anh sẽ
ổn mà.”

“Anh trông chẳng ổn chút nào hết”, tôi nói to, càng khóc dữ hơn,

dù những gì tôi muốn làm là ngừng khóc và bình tâm lại. “Em xin lỗi”,
tôi nói, khịt mũi lần nữa. “Nhưng lúc Dex nói anh bị bất tỉnh, em đã
nghĩ... em không biết mình đã nghĩ gì nữa.”

“Em nghĩ anh đã chết rồi hả?”, Lucas nói như đùa. Anh chỉnh lại

khi thấy phản ứng của tôi.

“Có lẽ chăng?”, tôi thừa nhận. Với cú ngã của anh, sau đó là

những gì huấn luyện viên O’Reilly nói về chiếc mũ bảo hộ, và những
cơn đau đầu của anh - Lucas? Tôi không muốn nói gì thêm. Tôi cố
gắng lấy lại bình tĩnh. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lucas nhún vai. “Lúc anh đang ở trên boong tàu với huấn luyện

viên - ông đang nướng bánh burger, hot dog và một số thứ khác, bọn
anh đang giúp ông mang đĩa vào trong. Và có thể vì nhiệt độ thay đổi -
bên ngoài trời lạnh cóng - nhưng khi vào trong - anh đoán là anh thậm
chí còn không nhớ mình đã vào trong như thế nào nữa.”

“Bác sĩ có nói chuyện gì đang xảy ra không anh?”
Lucas đưa một tay lên thái dương. “Họ dự định tiến hành chụp

CT.”

“Anh sắp chụp CT á?” Chuyện này nghe có vẻ nghiêm trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.