EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 181

Anh véo làn da trên mu bàn tay mình, và nó bị nhăn lại sau khi

anh buông tay ra. “Người ta gọi cái này là tenting

*

”, anh giải thích.

“Bởi vì anh đang bị mất nước. Không có bác sĩ nào biết nguyên nhân
tại sao.”

Tôi vuốt phẳng lại nếp nhăn. Tay tôi trông hồng rực khi đặt cạnh

tay anh.

“Em có một suy nghĩ,” tôi nói. “Nếu việc đầu anh bị đập trên băng

đã nhét thêm một số thứ gì đó vào các giấc mơ của anh, có thể sẽ có vài
sự can thiệp thể chất khác đang gặp vấn đề. Khó thấy hơn chuyện đập
vỡ sọ anh trên băng. Có thể các bác sĩ thực sự giúp được anh.”

Lucas day day hai thái dương. “Giờ thì anh mơ quá nhiều,” anh

nói. “Anh nghĩ mình sắp đi đến cuối cùng rồi. Anh...”

“Lucas, làm ơn!”, tôi không muốn nghe. Nhưng tôi có thể thấy

anh đang đau đớn. Nếu chuyện này có ích, tôi sẽ để anh tiếp tục. “Thôi
được rồi”, tôi nói, cho Lucas biết rằng anh có thể nói tiếp.

“Đó là một quả bom,” anh thông báo. “Một quả bom tự chế.

Không có gì đặc biệt. Chỗ đó là trong một căn bếp. Bọn anh đang kiểm
tra căn hộ thứ tư. Bên trong một máy radio.” Giọng anh vỡ òa, và tôi
không thể nói anh có đang thở hổn hển hay không bởi vì anh đã quá
yếu hoặc vì anh ấy đang sợ những điều mình đang nói. “Đứa trẻ đó
đang cầm máy radio. Nó còn bé lắm. Hình như là mười một tuổi thì
phải?” Lucas nhắm nghiền mắt. “Anh có thể thấy thằng bé. Mắt xanh,
giống như người Iraq. Nó đang tự đi tiểu. Vì vậy mà anh biết chiếc
radio đó là một quả bom. Juliet, nó nổ tung, cả bọn nhỏ cũng bị. Những
đứa trẻ.” Lucas cười khan. “Anh có thể thấy nó. Má phúng phình. Cánh
tay mảnh khảnh. Đang chơi nhạc. Anh không biết đó là bài gì, nhưng
anh có thể nghe thấy nó.” Anh vuốt chân tóc gần chỗ miếng gạc anh
vẫn mang khi bị đập đầu trên băng. “Đó là bài hát anh hay nghe mỗi
khi anh nằm mơ.”

“Chuyện gì diễn ra sau đó nữa?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.