EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 184

Lúc nhóm bác sĩ đến, Dex ngăn họ lại ngay cánh cửa có che màn.

“Vui lòng cho bác ấy một phút thôi,” anh nói. “Bác ấy chỉ vừa mới thức
dậy.”

Tôi bị gây ấn tượng bởi anh. Theo những kinh nghiệm tôi từng có

khi đi vòng vòng trong bệnh viện cùng với bố mình là bác sĩ không đợi
ai cả, nhưng Dex quá bình tĩnh và tự tin đến mức anh có thể ngăn họ
lại.

Trong buổi hội chẩn sau đó, nhóm bác sĩ hội ý với nhau là vì sao

Lucas lại ngủ quá nhiều như vậy, cũng như hướng dẫn y tá đánh thức
anh cách hai mươi phút một lần. Họ tiếp tục quay trở lại câu hỏi về cơn
sốt của anh và tại sao, thậm chí với thuốc kháng sinh, cơn sốt vẫn
không hạ xuống thấp hơn nhiệt độ họ mong đợi.

“Cậu ấy đang rơi vào tình trạng mất ý thức và hậu chấn động não

do vết thương ở đầu gây ra. Vậy thì cơn sốt đến từ đâu? Tại sao người
cậu ấy lại có dấu hiệu mất nước?”

Tôi thấy lưng bà Dunready cứng đờ khi nghe thấy những cụm từ

“nguy cơ bị nhiễm trùng”, “hành động đột quỵ”, nhưng bà chỉ gật đầu
và hỏi một số câu hỏi, làm rõ rằng bà vừa là một y tá vừa là một người
mẹ.

Đoạn, nhóm bác sĩ đánh thức Lucas, hỏi anh năm nay là năm mấy,

bảo anh đánh vần tên mình, họ đang giơ mấy ngón tay. Nhưng khi
nhóm bác sĩ rời khỏi, anh giơ tay lên đập tay với Dex, đúng phong cách
đội khúc côn cầu.

Mẹ Lucas rời khỏi phòng lần nữa, vì vậy tôi không nói chuyện

riêng với Lucas. Thay vào đó, tôi lắng nghe Dex kể cho anh về những
thứ ngớ ngẩn đang diễn ra ở trường. Cách tường thuật khoan thai giản
dị của Dex đã giúp Lucas bình tĩnh lại, vì vậy tôi cố gắng bắt chước
tông giọng của anh ta. Tôi nghĩ mình đã nói một số thứ như “Em sẽ cần
lời khuyên của anh về chuyện nên làm gì khi nghỉ đúng buổi kiểm tra
trong lớp.” Dex kể anh nghe các thành viên trong đội đã cùng nhau làm
một cuốn phim tài liệu sưu tập gồm những đoạn phim trò chơi đặc sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.