EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 191

“Tất nhiên rồi,” bác sĩ tán thành. “Ý kiến hay đó. Chúng ta hãy

gặp nhau vào giờ ăn trưa nhé.”

Ngay khi người bác sĩ vừa đi khỏi, bà Dunready phát hiện ra Dex

và tôi. “Ồ, các cháu đấy à?” Bà thở dài như thể thậm chí nhìn thấy
chúng tôi thôi cũng làm bà mệt mỏi. “Các cháu vào đi.” Bà vẫn mặc
chiếc áo nỉ chui đầu có đốm bẩn. Khi ông Dunready đứng lên, chìa
khóa xe nằm trong tay ông - tôi đoán ông ra ngoài để giải quyết một số
công chuyện - họ siết tay nhau trước khi ông tiếp tục bước vào thang
máy.

Lần này, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc Lucas sẽ trông yếu ớt

và nhợt nhạt như thế nào. Tất cả màu sắc trên gương mặt hồng hào đã
biến mất. Có ai đó đã cạo râu cho anh, nhưng thay vì giúp anh trông
khá hơn, nó chỉ càng làm rõ hai má bị hõm xuống ra sao. Có gì đó đã
thay đổi ở mái tóc anh. Có lẽ là ánh sáng trong phòng - mành cửa sổ đã
được kéo lên - nhưng nó trông xám xịt như da anh vậy. Anh đâu thể
nào bạc hết đầu chỉ sau một đêm, đúng không?

“Anh ấy đang ngủ ạ?”, tôi hỏi, giọng rất khẽ; tôi không muốn đánh

thức anh.

“Nó ngủ sâu lắm,” bà Dunready giải thích. “Nhưng chúng ta nên

đánh thức nó dậy. Chúng tôi giờ phải đánh thức nó cứ cách mười phút
một lần.” Bà đứng cạnh vai Lucas và nhẹ nhàng lay anh dậy.

Lucas có ý thức trở mình, sau đó điều chỉnh hơi thở mà chưa hoàn

toàn tỉnh táo. “Lucas,” mẹ anh gọi. “Mở mắt ra đi con.” Bà nhấc một
tách nước có ống hút từ bàn lên giường anh. “Con uống chút gì đi.” Bà
đề nghị. Bà đút đầu ống hút vào miệng anh. “Đây là nước táo. Thứ con
thích nhất đó.”

Lucas mím chặt môi quanh ống hút, vốn đang chuyển sang màu

sậm vì nước trái cây được hút lên. Anh mở choàng mắt. “Con chào mẹ
ạ,” tôi tự hỏi không biết anh có biết mình đang ở đâu không. Liệu anh
có đang nghĩ là mình đang ở trong một bệnh viện khác cái anh đã miêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.