EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 199

CHƯƠNG 29

T

ôi nghe giọng mẹ gọi. “Juliet!”

Tôi nhanh chóng ngồi dậy, trước khi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cảm

thấy tuyệt vời, giống như tôi đã ngủ hàng giờ liền, hoặc đánh một giấc
trưa trên bờ biển. Ánh sáng trong phòng của bệnh viện rất chói, nhưng
tôi không lấy đó làm phiền. Phải mất một giây tôi mới nhớ ra mình
đang ở đâu và tại sao, thậm chí sau khi tôi nhớ ra, cảm giác bình yên ấy
vẫn không tan biến.

Làm thế nào tôi lại có thể thấy tuyệt vời như vậy? Tôi không thể

ngủ lâu được. Hoặc ít nhất, Lucas không ngủ lâu như vậy bởi vì các y
tá ắt hẳn đã vào đánh thức anh dậy hai phút sau khi tôi đã không thể
làm điều đó nữa.

“Giày của con kìa,” mẹ tôi nhắc, cau mày vẻ không đồng ý. Tôi

nhìn xuống. Tôi đang mang một đôi ủng thấp cổ màu đen không được
sạch sẽ cho lắm và giờ nó lại ở đây, làm dơ giường bệnh viện. Mẹ tôi
không thích những đôi giày bẩn dù ở bất cứ đâu - nhưng đặc biệt là ở
trong một không gian vô trùng.

“Ối,” tôi la lên.
“Các cô y tá nói với mẹ là nhà Dunready đang trong một cuộc họp

lớn với tất cả bác sĩ và họ sẽ trở lại bất cứ lúc nào,” mẹ tôi rít lên. “Đi
ra khỏi giường mau!”

Tôi trượt xuống. Lucas vẫn còn đang ngủ. Tôi nghĩ có lẽ đã gần

đến lúc tôi nên đánh thức anh. Mẹ tôi phủi bụi bẩn ra khỏi giường bằng
lòng bàn tay của bà.

“Mẹ quay lại ạ?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.