EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 204

“Chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy?” Lucas hỏi. Anh nhìn quanh

phòng, căn phòng nhanh chóng thoáng hơn - những người hộ lý với
cáng cứu thương và cô y tá với chiếc xe đẩy đang rời khỏi, các y tá nội
trú đang được gọi đến những phòng bệnh khác, bác sĩ nội trú và sinh
viên y khoa đang kiểm tra lại bệnh án của họ, bước ra ngoài để sử dụng
điện thoại ở khu vực làm việc của y tá và hộ lý. Cuối cùng, chỉ còn lại
bác sĩ Katz, cô y tá với đồng phục bảo hộ in phù hiệu chó con, bố mẹ
Lucas, mẹ tôi và tôi.

“Chúng ta thực sự không biết,” bác sĩ Katz nói, nhìn vào mắt

Lucas theo một cách mà tôi đoán là để trấn an anh. “Có lẽ là bị xuất
huyết, hoặc ít nhất là vài vết sưng trong hộp sọ của cháu, gây ra cho
cháu những triệu chứng như vậy. Chúng ta quan sát thấy không có chấn
động não được tạo nên từ cú ngã trên băng của cháu, và dù những phản
ứng mang tính hành vi của cháu làm chúng ta lo lắng đủ để yêu cầu
chụp phim, song chúng ta lại không thấy gì bất thường cả. Rõ ràng là
có điều gì đó đã xảy ra với cháu. Chúng ta chỉ không biết nó là gì.”

Cái nhìn của Lucas hướng qua tôi lần nữa. “Anh đã ngã trên băng

sao?”

Tôi nhìn anh trân trân.
“Bố?” Lucas hỏi. “Bố về rồi ạ?”
Nếu anh không nhớ cú ngã đó... Nếu anh không nhớ bố anh đã ở

đây được vài ngày rồi... Nếu anh không nhớ cả tôi nữa... Vậy thì anh đã
nhớ gì?

Sau đó Lucas bật cười.
Đó là tiếng cười vì lo lắng. Tôi đã thấy Lucas lo lắng trước đây,

nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh cười để khỏa lấp cảm giác đó. Thường
thì anh sẽ làm điều ngược lại, nhìn thẳng vào bất kì thứ gì anh đang sợ,
trấn tĩnh bản thân, nói sự thật và có được điều anh muốn.

Tôi đi đến giường, đặt một tay lên tấm đệm cạnh anh. Tôi không

chạm vào anh. Nhưng tôi nhoài người qua, ghé sát vào khuôn mặt, để
không ai trong phòng này có thể nghe thấy chúng tôi nói gì với nhau, ít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.