EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 209

“Anh đã nhớ ra chưa? Từ trước khi anh ngủ đó?” Anh không nói

gì cả. “Nằm trên giường với em chẳng hạn?”, tôi nhắc.

“Ý em là ở nhà anh? Mùa thu năm ngoái á?”
Nỗi thất vọng lạnh toát dâng lên trong cổ họng tôi.
“Anh có nhớ giấc mơ của anh không?” thay vào đó tôi hỏi.
“Không,” Lucas đáp.
“Iraq thì sao?” tôi thúc anh. “Con hẻm đó? Những tòa nhà mái

bằng?”

“Tại sao anh lại mơ về Iraq? Sao điều đó lại quan trọng, những thứ

anh mơ thấy ấy?” Tôi không thể nhìn thấy anh, nhưng tôi gần như có
thể cảm thấy anh đang rùng mình, chính là cơn rùng mình tôi đang bám
vào - hi vọng cuối cùng của tôi. Có lẽ vẫn còn dấu vết của những con
đường mà con người khác của anh đã đi qua? Như bác sĩ Katz đã nói,
ký ức luôn ở đó, chỉ là bạn đánh mất khả năng chạm đến chúng thôi. Có
lẽ là sau một giấc ngủ đêm...

“Hẳn anh phải bị suy sụp dữ lắm,” tôi nói.
“Anh chỉ muốn ra khỏi bệnh viện này thôi. Anh không hiểu tại sao

họ không cho anh về nhà nữa.”

“Họ sẽ cho thôi mà,” tôi trấn an anh.
Và tôi nghĩ việc giữ lại các câu hỏi đã nhường không gian cho anh

nói chuyện, bởi vì ngay sau khi tôi kể anh nghe về chuyện mọi người ở
trường gọi anh là Đầu Giả và những thứ khác mà anh đã quên, anh
bỗng dưng nói, “Thật là đáng sợ, em biết không? Thức dậy và nhận ra
mình đang bị bệnh nhưng lại không thể nhớ ra được? Và mọi người
nghĩ mình bị điên.”

“Anh không điên mà.”
Anh im lặng trong phút chốc, và trong khoảng lặng đó, một y tá

bước vào phòng. Tôi nghe anh trả lời câu hỏi của cô ta về những cơn
đau và cơn chóng mặt. Khi cô ta đi rồi, anh nói thật khẽ, gần như là
đang tự nói với chính mình. “Trước khi anh thức dậy, mọi thứ xung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.