EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 212

Người đang rất rối rắm

Quên phắt chuyện gửi lá thư này đi; tôi thậm chí còn chưa bao giờ

ngồi xuống để viết nó. Những bức thư xin lời khuyên không dành cho
tôi. Tôi thậm chí còn không đọc những tờ tạp chí đăng chúng nữa.
Nhưng tôi nghĩ suốt về những câu hỏi đó. Tôi đã nghĩ là sẽ viết thư cho
ai đó để cầu xin giúp đỡ. Tôi có thể tìm đến ai đây? Mẹ tôi - và làm
tăng sự nghi ngờ của bà ư? Từ cái ngày bà ôm tôi khi tôi khóc trong
bệnh viện, tôi nhận ra mẹ nhìn tôi chằm chằm mỗi khi bà cho rằng tôi
không để ý. Bà thường gợi ý tôi đi thăm bố, và khi tôi nhắc bà là tôi
không thể nghỉ học suốt năm lớp Mười được, năm các trường Đại học
chú ý nhiều nhất, bà, người đã luôn nhiệt tình với chuyện học của tôi,
đã nói những thứ đại loại như, “Gì chứ? Họ có trường ở California
mà?”

Còn Rosemary thì sao? Tôi đã không kể với nó về ảo giác của

Lucas trước khi anh nhập viện vì tôi đã không nghĩ nó sẽ tin tôi. Vậy
thì sao bây giờ nó lại tin tôi chứ?

Lucas đã được xuất viện hai ngày sau khi anh suýt chết và hồi

phục. Anh không được phép leo cầu thang hoặc đi học, nhưng thậm chí
dù chỉ ngồi trên trường kỷ, chúng tôi vẫn có trò vui để làm. Tôi không
thể thôi không chạm vào anh ấy, rúc đầu tôi vào khuỷu tay anh. Chúng
tôi cùng xem phim Beavis and Butt-Head, The Simpsons, hay Food
Network
, một kênh truyền hình mới, quay một đầu bếp trẻ tên là
Emeril.

Chúng tôi ăn tất cả bỏng ngô làm từ lò vi sóng mà Tommy định

bán cho hội Hướng đạo sinh.

Một nhiếp ảnh gia từ một tờ báo địa phương đến để chụp ảnh

Lucas.

Tôi dạy Lucas làm những chiếc vòng tình bạn mà tôi đã dạy cho lũ

trẻ làm ở hội trại, và anh làm cho tôi một chiếc lắc chân.

Tất cả hàng xóm đều ghé qua và dúi cho bọn tôi món thịt hầm và

chúng tôi ăn đến phát ngán món lagsana và mì cá hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.