EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 213

Khoảng một tuần, bà Dunready đặt đồng hồ báo thức cứ cách hai

giờ một lần suốt đêm và đánh thức Lucas để chắc rằng anh không trôi
quá sâu vào giấc ngủ. Cả hai đều kiệt sức. Bà đùa rằng cứ như nuôi trẻ
sơ sinh lần nữa vậy.

Bố anh đã chuyển về nhà, nghe bảo là để ông có thể cho Tommy

và Wendell ăn sáng (bánh quế nướng) và, khi món thịt hầm đã hết, ông
sẽ làm bữa tối (nhiều bánh quế nướng hơn) trong lúc bà Dunready ngủ
quên trên chiếc đồng hồ của Lucas. Nhưng Lucas tin rằng bố anh
chuyển về có nghĩa là việc ly thân đã chấm dứt. “Thật là chướng,” anh
nói, giọng bông đùa. “Anh nghe họ cười với nhau. Có một đêm, mẹ anh
nói bà cần một ít không khí trong lành và sẽ đi dạo quanh khu, thế là bố
anh đi chung với bà. Họ giống như một cặp công dân lớn tuổi hay gì đó
tương tự.”

Tôi đã cố gắng để nhớ Lucas đã từng nói gì. Rằng bố mẹ anh đã ly

dị? Hay họ chỉ sống riêng một thời gian thôi? Khác nhau hoàn toàn.
Tương lai đâu phải đã vững như bàn thạch?

Tất cả bác sĩ ngoại trừ bác sĩ Katz đều đã mất hứng thú đối với

trường hợp của Lucas khi anh rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm. Họ nói
anh đã được phép trở lại trường, nhưng tôi vẫn về nhà cùng với anh để
chắc rằng anh ổn. Rosemary đưa chúng tôi về nhà, vì Lucas chưa được
phép lái xe.

Rồi thì bác sĩ Katz nói rằng Lucas đã đủ ổn để ở một mình. Anh

đã có thể lái xe và ngủ suốt đêm. Nhưng vẫn không thể chơi khúc côn
cầu. Đó là khi tôi nghĩ rằng có lẽ anh đã đủ khỏe để tôi có thể nói với
anh tại sao anh phải tránh xa thủy quân lục chiến.

Nhưng tôi không làm.
Tôi đã nghĩ về chuyện kể nó sau một trận đấu ngón tay quyết liệt

trên trường kỷ nhà Dunready (Lucas đã ăn gian). Tôi nghĩ về nó trong
lúc ngồi trên băng ghế sân sau nhà anh vào một ngày đầu xuân, trời ấm
lên đột ngột, hơi đất ngấm qua đế giày thể thao tôi đang mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.