EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 216

Trong lúc tranh cãi, hai đứa tôi vẫn không rời nhau ra. Dù đang

nói chuyện về tập sách quảng cáo, Lucas vẫn không bỏ tay ra khỏi chân
tôi, chỗ anh vô tình làm nhăn. Một lần khác, khi đang nằm dài trên bộ
ghế salon ngoài hiên ngôi nhà cạnh bờ biển của anh em họ Nunchuck,
tôi phơi bày tất cả con số chi tiêu vô lý dành cho quốc phòng từ ngân
sách liên bang.

Tôi đang tựa vào cánh tay Lucas và anh choàng một chân qua

chân tôi.

Trong văn phòng báo chí của trường, tôi nhìn lên từ bàn mình

hàng chục lần, hi vọng nhìn thấy anh đang nghênh ngang bước vào
phòng. Và anh thường làm như vậy. Anh luôn đợi tôi sau khi buổi
luyện tập hùng biện kết thúc.

Anh có thể làm tôi run rẩy chỉ bằng cách nhìn tôi. Anh trêu chọc

tôi, cù lét tôi; anh xuất hiện thình lình đằng sau tôi, đẩy đầu gối tôi về
phía trước để tôi mất thăng bằng, và sau đó sẽ choàng tay bắt lấy tôi
trước khi tôi bị ngã.

Kì diệu là anh vẫn thân thiện với người khác. Người lạ mỉm cười

với anh. Nữ phục vụ cho anh thức uống miễn phí. Bọn nhóc trong
trường chúng tôi - trong đội của anh - họ đều thích anh. Tôi cũng thích
anh.

Và... điều quan trọng tôi phải nhớ ra. Lucas vẫn yêu tôi. Anh vẫn

thường rà ngón tay lên đoạn đường cong nhỏ bên dưới xương sườn tôi
và nói, “Đây là phần anh thích nhất trên cơ thể em.” Tôi sẽ nói gì đó
nghe hoàn toàn vô thưởng vô phạt, và anh sẽ nói, “Anh chẳng biết ai
khác giống như em cả.”

Tôi nhớ trận đấu khúc côn cầu cuối cùng của mùa giải. Lucas cuối

cùng cũng được cho phép trở lại sân băng. Như một minh chứng cho sự
tin tưởng, huấn luyện viên O’Reilly bố trí Lucas ở hàng tiền vệ. Tôi
đoán ông thấy tội cho Lucas. Nhưng lỗi của Lucas quá lớn. Như thể
anh đã quên về chuyện chuyền bóng. Mỗi khi có bóng, anh đều chăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.