EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 223

Tôi thích nó. Tôi thích việc bắt xe buýt xuống khu phố chính sau

giờ học, bước vào hành lang ốp gỗ của công ty, ngửi thấy mùi hoa tươi
trên quầy tiếp tân, tự lấy cho mình một ly soda miễn phí từ bếp, nơi các
đồng sự trẻ khác sẽ kể tôi nghe về những trường luật mà họ học và
những gì họ được học ở trường Đại học. Tôi nhận ra nhiều giờ đã trôi
qua mà tôi không nghĩ đến Lucas, hay Rosemary và Dex, hoặc cả ba
người bọn họ. Thật là nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, khi tôi rời khỏi tòa nhà
qua cánh cửa xoay bằng kính nặng nề, di chuyển từ những tiếng máy
lạnh kêu rì rì của hệ thống thông gió đến giờ cao điểm và khí trời ấm áp
của mùa xuân, tôi sẽ nghĩ về Lucas, và hầu như lúc nào cũng vậy, như
thể có một sợi dây thừng trói chặt xung quanh eo tôi và anh đang giật
mạnh nó. Trên xe buýt về nhà, tôi nhắm mắt lại và nhìn thấy đôi mắt
anh, nhớ cách anh nhìn tôi, nhớ cái cảm giác nhìn thấy hình ảnh tôi
phản chiếu qua đôi mắt đó.

Vào một trong những buổi chiều như thế, trợ lý của luật sự giám

sát dự án của tôi đã bị bệnh, vì vậy tôi về nhà đủ sớm để bắt kịp Lucas
khi anh vẫn còn ở trường, tập thể hình với đội.

Tôi rất gấp mà còn phải vội vã chạy từ chỗ xe buýt. Tôi đi bộ hết

tốc lực. Có lẽ tôi đang cau mày. Tôi nhớ là balo tôi rất nặng.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng xe hơi lao đến đủ nhanh để tôi ngước

lên, và khi tôi làm vậy, tôi thấy đó là đống sắt gỉ màu đỏ của Lucas,
đang đầy nhóc thành viên đội khúc côn cầu, những cánh tay giao nhau
và gương mặt thô kệch của họ lúc nhúc hai băng ghế trước và sau, vì
thế tôi không thể nói là có bao nhiêu người trong số họ đang ngồi cạnh
Lucas, người lái và Dexter đang ngồi ở ghế phụ. Âm nhạc quá lớn, có
lẽ là loại rock hạng nặng nào đó. Tôi nhớ rằng Dex đang cười rất tươi
còn Lucas thì không cười gì cả. Sau đó ánh mắt Lucas gặp ánh mắt tôi.
Anh có nhìn thấy tôi, tôi chắc về điều đó, nhưng anh không cho tôi tín
hiệu nào cả. Anh vẫn lái xe tiếp, nhanh trong lúc những cánh tay, giày
và mái tóc ướt đang vẫy lia lịa từ cửa sổ.

Suốt cả mùa đông trước, tôi đã nghĩ rằng chiếc xe đó là của tôi.

Tôi để thỏi sing-gum có mùi ưa thích của mình trong ngăn để găng tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.