EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 261

Tôi nhìn những bức tường trắng kẻ ô xanh lá cây và trắng trong

phòng mình, như thể tôi chỉ mới nhìn thấy chúng lần đầu tiên. Tôi nhìn
xuống chiếc váy của bộ trang phục công sở tôi đang mặc, đôi giày da
lộn màu nâu, làn da trên lưng bàn tay tôi.

Tracy không cần cho tôi biết phần còn lại. Tôi biết. Lucas. Lần

này là tin Lucas đã chết rồi.

Cúi người về phía trước trên chiếc ghế của mình, tôi túm lấy hai

chân nhằm ngăn chặn cảm giác xoắn lại trong cổ họng. Tôi không thể
nặn ra bất kì câu hỏi nào. Tôi không thể nói chuyện được. Có lẽ tôi
đang khóc. Tôi biết cuối cùng nước mắt tôi cũng đã rơi.

“Juliet?” Tracy nói, giọng dịu dàng.
Thời gian đang đứng yên. Ngoại trừ thời thanh xuân của tôi. Nó

đang quay ngược lại. Chạy về trước. Đi ngang. Nó là những gì đang
xảy ra ở rìa vũ trụ, lung linh, co giãn.

Tôi lại trở về năm mười sáu. Như thể một cơn gió lớn đã xuất hiện

và cuốn tôi vào trong nó, tôi cảm giác Lucas đang ở cùng với tôi. Tôi
có thể ngửi thấy anh, có thể cảm giác được bàn tay anh đang chạm lên
tay tôi.

“Tôi tưởng anh ấy đang ở Afghanistan”, tôi gần như không thể

nghe thấy giọng nói của mình. “Chúng ta đã được cho là đang rút quân
ra khỏi Iraq.”

Mắt Tracy mở to với sự lo âu. “Nghe này...” cô nói.
Nhưng tôi đã không thể nghe. Tôi thấy như thể mình đang nhìn

xuống từ bầu trời phía trên thành phố New York. Từ đây, tôi cũng có
thể xuyên qua nửa vòng trái đất để nhìn thấy Lucas, cơ thể anh đang
nằm trên một giường bệnh ở Đức, làn da sạm nắng phủ đầy băng gạc.
Trong tưởng tượng của tôi, nó cũng là chiếc giường bệnh nơi tôi đã
nắm tay anh khi tôi mười sáu tuổi, nhưng anh giờ trông già hơn, chắc
nịch hơn, dáng vẻ mà anh đã miêu tả cho tôi trong giấc mơ nhiều năm
trước. Mắt anh nhắm nghiền. Anh không còn mơ nữa rồi. Anh đã từ bỏ
cuộc chiến. Tôi có thể thấy anh đau đớn thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.