EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 263

lâu trong bệnh viện ở Iraq để họ quyết định chuyển anh ta đến bệnh
viện ở Đức. Tôi đoán bác sĩ có lẽ cũng không hiểu vì sao anh ta lại cố
gắng chống chọi đến vậy. Lần đầu tiên mà người y tá nhìn thấy anh, bà
ta nói, anh ta đang trong tình trạng hôn mê, vốn rất phổ biến với những
nạn nhân bị phỏng, nhưng anh ta đã ổn định lại. Vết bỏng của anh đang
bắt đầu hồi phục.”

Tôi ngồi bất động hoàn toàn. Nếu cử động - nếu tôi chớp mắt - tôi

cần chắc chắn về những từ ngữ của Tracy. Nhưng nếu tôi ngăn tôi
không cử động, chúng sẽ rơi lả tả quanh tôi, giống như tuyết.

“Và ngày hôm qua, sau nhiều tháng, anh ta đã khôi phục ý thức.

Người y tá, bà ta gần như đã òa khóc khi nói với tôi. Bà đã gọi cho gia
đình anh ta nhưng tất cả họ đều đang trên đường bay đến Đức, vì vậy
khi anh ta bắt đầu mở miệng, bà ta đã chẳng thể liên lạc với ai trong số
họ. Nhưng anh ta đã nói, tôi đoán là nhiều. Đầu tiên họ nghĩ anh ta nói
về linh cảm. Không ai trong số các y tá hiểu anh ta đang nói về điều gì.
Họ gần như đã phải cho anh ta dùng thuốc an thần, nhưng anh ta chống
cự quá kịch liệt đến nỗi họ không kìm anh ta lại được.

“Anh ấy muốn gì?”, tôi đánh liều hỏi.
“Cô,” Tracy đáp. “Anh ta biết tên cô. Anh ta biết nơi cô đang làm

việc. Anh ta bắt họ phải tìm cô trên mạng. Anh ta đọc một tin nhắn mà
mình muốn họ đọc cho cô, từng từ một. Tôi đã ghi lại rồi.”

Cô lật qua lại những tờ ghi chú lần nữa. Tôi không cử động. Tôi

không thở. Tracy điều chỉnh lại kính. Thật đau đớn. “Tin nhắn của anh
ta là: Anh chỉ vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ có em. Anh tin là em đã
cứu mạng anh. Nếu em biết anh đang nói về điều gì, làm ơn hãy đến
đây. Lucas.” Tracy kiểm tra lại tờ ghi chú. “Tên anh ta là Lucas
Dunready. Cô biết anh ta không?”

Tracy phát âm sai tên của anh, nhưng tôi không cần cô nói đúng.
Tôi đứng lên.
Tôi bị hoa mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.