EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 51

Chúng tôi mất gần bốn mươi lăm phút để đến thị trấn chỗ có nhà

của Jason, sau đó chúng tôi bị lạc một vài lần. Rốt cục, hai đứa tôi phải
dừng lại ở một trạm xăng để hỏi đường.

Cuối cùng, chúng tôi tìm ra ngôi nhà sau khi lái dọc đường phụ

khoảng một dặm. Rosemary mở hết đèn lên và đứng đợi ở lối vào.
Ngay khi nhìn thấy ánh đèn pha xe ô tô của chúng tôi, con bé bắt đầu
chạy ra, bỏ lại ánh đèn sáng rực sau lưng. “Sao cậu không đóng cửa
trước lại?”, tôi trách. “Để đèn sáng như vậy có ổn không?”

“Mình chưa có phá nhà gã là may rồi.” Rosemary cáu kỉnh. “Cậu

không thấy là mình có thể sẽ không bao giờ giải thích được cho bố
nghe là mình đã làm cái khỉ gì ở đây à?”

“Bọn anh có thể chụp hình căn nhà này lại nếu em muốn,” Lucas

đề nghị.

“Khỏi.” Rosemary hất tóc ra và khịt mũi đầy ẩn ý. “Không đáng

để tôi phải làm thế.”

“Tốt thôi,” Lucas nói. “Vì anh sắp chết đói rồi.” Anh nhìn tôi rồi

quay sang Rose. “Các quý cô có muốn ăn gì không?”

✤✤✤

Xử trọn miếng pizza, Rosemary hỏi tôi về bộ phim. “Tuyệt vời,”

Lucas nói. “Bộ phim nói về một cô bé, đúng không em? Mắt to.” Anh
nhìn tôi. “Bự, đúng không?”

“Mắt to tròn.”
“Với một con búp bê.”
“Con búp bê đáng sợ í.”
“Giống bộ phim kinh dị Chucky (ma búp bê) ấy. Kiểu ‘Ta đã trở

về đâyyyyyyyyy!’”

Rosemary cười sặc sụa đến mức không hút được giọt Coca nào.
“Chucky và cô gái Mắt-Tròn-Xoe chỉ nói tiếng Tây Ban Nha.”
“Anh thấy vậy hả?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.