EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 56

Liệu mẹ tôi có cho rằng giấc mơ/ký ức của Lucas thật kì cục? Liệu

cô Val - một luật sư chỉ thích thực tế có giả thuyết nào khác không? Tôi
chắc rằng họ sẽ tin vào giả thuyết sợ hãi trong tiềm thức của tôi. Họ sẽ
không thể nói người lính đó là quân nhân hay thủy quân lục chiến.

Trước khi đi ngủ, Rosemary và tôi lặng lẽ nằm cạnh nhau một lúc,

và tôi nghĩ, đây là lúc nên kể cho cô bạn thân nhất chuyện gì đang xảy
ra. Nhưng tôi không làm thế. Bây giờ. vẫn chưa phải lúc.

Cuối cùng Rosemary cũng lên tiếng. “Mình nên thấy điều này ở

Jason ngay từ đầu.” Tôi thấy dễ chịu hẳn. “Những kẻ nhàm chán luôn
là dạng người dễ nổi giận nhất.” Nó nói tiếp, “Họ không biết họ chán
gì. Họ chỉ nghĩ người khác không nhìn ra được sự quyến rũ của họ.”
Nó ngáp, thu mình lại như một chú mèo con. Tôi biết nó sẽ ngủ sau
năm phút nữa. “Buồn thật đấy.”

“Chán lắm hả?”
“Gã cũng dễ thương lắm. Đúng là phí của giời mà.”
“Có thể sẽ không ổn lắm nếu một sinh viên hẹn hò với một học

sinh cấp ba chăng?”

“Ý cậu là mình nên hẹn hò với một đứa đang học trung học á?”,

Rosemary chế giễu, sau đó mới biết mình vừa lỡ lời. “Ối, Lucas. Xin
lỗi. Mình quên mất.”

“Không sao.” Tôi trấn an nó.
“Còn hơn cả ổn nữa đấy.” Rosemary ngáp lần nữa. “Sau tối nay,

mình có thể cá là hắn say cậu như điếu đổ.” Nó hít sâu hai cái nữa
trước khi rơi vào vô thức. “Hắn ta nên như vậy.”

Lẽ ra tôi nên kể cho nó nghe về ký ức của Lucas. Nhưng ngay lúc

đó, tiếng hít thở của con bé vang lên đều đều. Rosemary đã ngủ rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.