EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 64

chỉ là chị em bà được học hành đến nơi đến chốn trong khi bà phải ngồi
đây đánh bài và uống Vodka thay bữa sáng.”

“Mẹ anh á?” Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh mẹ anh uống

rượu.

“Ở trại Pendleton, những gì anh còn nhớ là trẻ con ở khắp nơi. Em

có thể lấy bất kì món đồ chơi nào ở Trạm bán hàng cho Quân đội. Cả
kẹo nữa. Nhưng mẹ anh không nghĩ đó là đủ. Bà chuyển nhà và buộc
bố anh phải lựa chọn: tái tòng quân ở vị trí lính dự bị hoặc tách ra. Rồi
sau khi bà trở lại trường và bắt đầu làm việc, tiền không còn là vấn đề,
và bà bảo ông bà không thể chịu đựng được, cho dù ông chỉ là lính dự
bị. Giây phút ông bùng nổ, nó giống như kiểu, bùm, và thế là ông đi.”

“Ông bỏ anh á?”
“Không hẳn là như vậy. Nhưng nó như thể ông không còn cảm

thấy được bất kì thứ gì nữa. Ngoại trừ giận dữ. Anh không thể nhớ lần
cuối cùng ông cười là lúc nào. Và anh hiểu cảm giác của bố, ông thích
được là một thủy quân lục chiến. Nó là con người ông...”

Giọng Lucas lạc hẳn đi, và khi lấy quyển album ra khỏi tay tôi,

anh bật cười cay đắng. Sau đó anh lăn qua lăn lại phía trên, hôn và cù
lét tôi. Bọn tôi vừa cười vừa hôn rồi đè nhau xuống. Nhưng chỉ hôn
thôi.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường.

Chúng tôi đã luôn ở cùng nhau trong xe, ở bên ngoài, hoặc ở cùng mẹ
tôi, hoặc cùng Rosemary, hoặc trong một buổi tiệc.

Lucas vuốt tóc trên trán tôi. Anh tựa mình lên trên khuỷu tay. Anh

di một ngón tay từ cằm tôi xuống cổ. “Anh không bao giờ muốn quên
cảm giác này. Chỉ hình dáng này thôi.” Ngón tay anh dừng lại trên hõm
vai tôi. Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhưng tôi không thể viết quá nhiều về chúng. Vì thỉnh thoảng, khi

tôi hồi tưởng lại việc ôm Lucas, hay được anh ôm, khi tôi nhớ đến
những gì anh nói, khi tôi nghe tiếng anh vang vọng trong đầu mình, tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.