EM CHƯA TỪNG QUÊN ANH - Trang 69

dối.

“Không có gì á?”, mẹ tôi lặp lại. “Đây là giấy gói từ hộp trang sức

Tiffany. Mẹ biết mình không phải là người vứt nó vào trong thùng rác.
Gần đây chẳng có ai tặng mẹ quà hiệu Tiffany cả.”

Tôi vội bịa chuyện. “Rose lấy cái này từ nhà của nó. Nó là một

trong những món quà dì nó tặng cho nó đấy ạ.”

“Juliet, con không dối mẹ bao giờ”, mẹ tôi nói. Đây là sự thật chứ

không phải là một yêu cầu.

Và mẹ tôi đúng. Tôi chưa từng nói dối bà. Ngoại trừ lần này.
“Có phải Lucas tặng con món quà Tiffany này không?”
“Lucas ạ?” Tôi bật cười thậm chí khi tôi nhắc đến tên anh.
Cười vì sốc.
Lucas có mua bánh sandwich phô mai nướng cho tôi. Một ly kem.

Anh ấy trả tiền cho cuộn ảnh sticker chúng tôi chụp ở một khu trò chơi
điện tử. “Con không nghĩ Lucas biết Tiffany là gì đâu ạ.”

“Thằng bé sẽ không tặng cho con món nữ trang Tiffany nếu Chúa

không biết nó lấy tiền từ đâu - có phải từ số tiền nó định dành dụm để
học Đại học không hả?”

“Lucas không tính học lên Đại học, mẹ à.” Nhẹ nhàng, tôi khẽ

nhắc bà.

Bà trề môi, tỏ vẻ khó chịu.
Tự dưng, tôi cảm thấy rất buồn khi đã khiến mẹ trở thành một

người như hiện tại - yếu đuối, giận dữ, sai trái và cô độc. Tôi tự hỏi
chuyện gì sẽ xày ra nếu tôi quẳng sách qua một bên và chạy ngay đến
trao cho bà một cái ôm thật chặt?

Nhưng tôi không đứng dậy và ôm bà. Tôi bấm bút bấm liên tục

với ngón tay cái, hành động tôi từng thấy bố làm khi ông mang tôi đến
bệnh viện và tôi xem ông đưa nhóm bác sĩ nội trú đi chung quanh thăm
khám bệnh nhân.

“Mẹ chỉ muốn chắc là con sẽ không bị cuốn đi bởi... năng lượng

của thằng bé,” mẹ nói. “Ý mẹ là, Lucas là một thằng bé ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.