Chương 24>
“Đây có coi như lời giải thích không?”
Giọng điệu của Hạ Tử Khâm vừa ngập ngừng vừa như làm nũng.
Tịch Mộ Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt Hạ Tử Khâm hơi gầy, đôi
mắt mở to nhìn anh, trong ấy phản chiếu hình ảnh của anh, vô cùng rõ
ràng…
Tịch Mộ Thiên tham lam ngắm cô, rốt cuộc anh nhớ cô đến mức nào,
cho đến tận khoảnh khắc này anh vẫn không thể đo được.
Tịch Mộ Thiên vươn tay ôm lấy eo cô, hôn lên trán, mắt, mũi của cô,
miệng lẩm bẩm nói một hai câu gì đó, cuối cùng hôn siết lên môi cô.
Anh nói lúng búng trong miệng nhưng Hạ Tử Khâm vẫn nghe thấy
rõ: “Em còn muốn anh giải thích thế nào? Đồ nhóc con vô lương tâm!”
Giọng nói thấp trầm mang đầy từ tính, dường như anh nhượng bộ,
dường như đang bất lực, nhưng dường như cũng đầy yêu thương. Một Tịch
Mộ Thiên như thế này vừa lạ lại vừa quen, quá dịu dàng, quá đắm đuối,
khiến cho Hạ Tử Khâm không khỏi tự kiểm điểm lại mình. Có phải cô đã
trách nhầm anh không? Rồi cô lại tin rằng, anh nhớ cô, yêu cô.
Đương nhiên Tịch Mộ Thiên chẳng để Hạ Tử Khâm suy nghĩ miên
man, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô tựa như một kẻ đói khát, có vẻ gì
đó như bất mãn, cũng có vẻ gì đó như đang trừng phạt. Áo măng tô của Hạ
Tử Khâm rơi xuống nền nhà, những cúc áo sơ mi cũng từ từ được mở ra.
Cô chợt bừng tỉnh, định đẩy anh ra nhưng lại bị Tịch Mộ Thiên ôm
thốc lên, bế vào gian phòng phía trong.
Tịch Mộ Thiên mơn man hôn người cô, Hạ Tử Khâm cảm thấy toàn
thân nóng ran. Anh men theo cổ cô, lúc mạnh, lúc nhẹ, giống như một con
quỷ hút máu bị bỏ đói hàng nghìn năm, cuối cùng cũng được ngửi thấy mùi
máu tươi.
Mỗi cử động của Tịch Mộ Thiên đều khiến làn da mịn màng của cô
nổi cả gai ốc, toàn thân khẽ run rẩy tựa như một bông hoa trong gió