Tịch Mộ Thiên cốc đầu cô một cái, cởi lớp chăn quấn quanh người cô
ra. Mắt anh chợt sáng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi cánh tay trần của cô lộ
ra bên ngoài.
Hạ Tử Khâm mặc bộ lễ phục màu trắng, để lộ xương quai xanh tuyệt
đẹp, thân hình thon thả, chiếc váy rất đơn giản nhưng lại đẹp tuyệt vời. Thật
hiếm khi thấy cô ăn mặc nữ tính như vậy, hơn nữa lần này lại không phải là
quần áo do anh chuẩn bị. Sự thích thú hiện rõ trên khuôn mặt Tịch Mộ
Thiên, Hạ Tử Khâm không khỏi mỉm cười sung sướng.
Cô lùi lại một bước, khẽ xoay người: “Thế nào? Có đẹp không?”
Cô nhẹ ngàng xoay người, những lọn tóc bay bay, nụ cười tươi rói
trên môi. Đẹp tuyệt, đẹp đến mức Tịch Mộ Thiên phải ngỡ ngàng.
Tịch Mộ Thiên bỗng nhiên nhớ lại khi còn bé, mẹ ngồi bên đầu
giường đọc truyện cho anh nghe, câu chuyện về một nàng tiên. Nàng tiên
nhỏ có mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng hơn ánh sao, nụ cười thì rạng rỡ
như hoa hướng dương, nàng khoác bộ cánh rực rỡ bằng mây bay xuống
phàm trần, mang lại hạnh phúc và vui vẻ cho những người cô đơn. Có phải
cô tiên ấy cũng giống như Hạ Tử Khâm không?
Hạ Tử Khâm chợt phát hiện Tịch Mộ Thiên đang chăm chú nhìn
mình, cô lại tưởng anh không thích bộ váy hoặc là nó không đẹp, không vừa
mắt anh. Đây là thành quả mà Hạ Tử Khâm đã âm thầm chuẩn bị rất lâu rồi,
cô đã chọn đi chọ lại ở trên mạng, mãi mới ưng được chiếc này.
Cô nhận ra Tịch Mộ Thiên hay mặc áo quần màu đen, nhưng lại thích
cô mặc đồ màu trắng. Trong tủ quần áo của cô, đến quá nửa quần áo là màu
trắng.
Do đó Hạ Tử Khâm đã chọn chiếc váy màu trắng này, rồi gửi hình
cho Mạch Tử, cô cân nhắc tỉ mỉ xong xuôi mới quyết định lấy nó. Mạch Tử
còn than thở trong điện thoại:
“Ôi con lợn lôi thôi của tôi, bây giờ đã biết mua vui cho người khác
rồi đấy!”
Quả thực Hạ Tử Khâm có ý muốn làm Tịch Mộ Thiên vui, cô thầm
nghĩ lúc nhìn thấy mình như thế này, mắt của anh sẽ sáng lấp lánh như ngọn
lửa, thế mà phản ứng của anh hiện giờ…
Hạ Tử Khâm tỏ vẻ bất mãn. Tịch Mộ Thiên dần dần định thần lại,
nâng mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Đúng như mong muốn của Hạ Tử