EM ĐỒNG Ý GỌI ANH LÀ CHỒNG - Trang 196

Hạ Tử Khâm lắc đầu, ủ ê đáp: “Không cãi nhau ạ, anh ấy không bắt

nạt con, mẹ đừng lo!”

Hạ Thục Nhàn nâng mặt cô lên, quan sát hồi lâu rồi nói:

“Tử Khâm, từ nhỏ con đã không biết nói dối, con quên rồi sao?”

Hạ Tử Khâm lại sà vào lòng Mẹ viện trưởng:

“Yêu thì dễ, nhưng sự tin tưởng thì khó!Ánh mắt Hạ Thục Nhàn như

sầm xuống, bà nhẹ ngàng xoa lưng Hạ Tử Khâm, khẽ an ủi: “Không sao
đâu! Tử Khâm của chúng ta nhất định sẽ làm tốt mà.”

Lớn thật rồi, Tử Khâm đã lớn thật rồi, lúc nhỏ gầy gò ốm yếu chẳng

khác gì một cọng giá đậu tương, thế mà nhoáng một cái đã thành một cô
gái, từ một cô bé vô lo vô nghĩ trở thành người phụ nữ biết buồn phiền vì
chuyện tình yêu và gia đình.

Hạ Thục Nhàn thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ, từng kỉ niệm cứ ùa

về, những bức ảnh bị nhuốm màu thời gian, cứ mờ ảo nhưng vẫn không thể
hoàn toàn quên lãng.

Nguyện vọng lớn nhất của Hạ Thục Nhàn là được nhìn thấy Tử Khâm

mặc lên người chiếc váy cưới, lấy một người đàn ông yêu cô và được cô
yêu, sau đó sống một cuộc sống bình dị như bao người khác. Đáng tiếc vận
mệnh thật khó mà suy đoán, có những người, có những chuyện cho dù bạn
cố gắng né tránh nhưng nó vẫn đeo bám.

Hạ Tử Khâm tỉnh dậy lúc trời đã tối đen. Cô ngửi thấy mùi canh củ

sen hầm xương thơm mát, đây là món ăn mà cô và Mạch Tử thích nhất.
Ngày trước Mẹ viện trưởng thường vào bếp nấu cho hai đứa ăn, chỉ cần
hầm món canh này là cả hai thi nhau ăn, hết bát này đến bát khác, có thể ăn
cả nồi canh, còn cả món cá sốt thịt thái sợi nữa chứ.

Hạ Tử Khâm chảy nước miếng thèm thuồng. Cô bước xuống khỏi

giường, đi đôi dép lê cũ của mẹ rồi lạch bạch chạy ra ngoài, đi đến phòng
bếp:

“Ôi thơm quá, làm cho con thèm chảy nước miếng rồi này!”

Hạ Thục Nhàn ngoảnh đầu lại:

“Đồ mèo tham ăn, mau đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong rồi đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.