Khả năng của anh ra sao em rất rõ. Ngoài ra, em không quan tâm đến
chuyện anh đã có vợ, chúng ta âm thầm qua lại, vợ anh sẽ không biết đâu!”
“Em gặp vợ anh rồi ư?
Tịch Mộ Thiên hỏi vặn lại:
“Em đã nói gì với cô ấy? Em đã khiến cô ấy hiểu nhầm? À không! Có
khi anh nên hỏi mục đích của em là gì thì phải?”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên trở nên sắc bén như dao, giọng nói đầy
nghiêm nghị, cả con người tràn đẩy nộ khí. Jennifer không khỏi sợ hãi lùi
lại sau vài bước, khẽ mỉm cười rồi lại tiến lên, vòng đôi cánh tay trần của
mình qua cổ Tịch Mộ Thiên, ghé môi vào tai anh.
Hạ Tử Khâm nhắm mắt, quay người bước ra khỏi phòng giám sát,
không buồn ngoảnh đầu lại. Cô gần như lao thẳng vào trong thang máy,
xuyên qua đại sảnh xa xỉ của hội quán rồi chạy như bay, vừa chạy đến bên
đường thì bị Vinh Phi Lân giữ lại: “Tử Khâm, em nghe anh nói!”
Hạ Tử Khâm dừng lại, quay đầu nhìn Vinh Phi Lân. Hạ Tử Khâm lúc
này trông rất đáng sợ, mắt đỏ hoe, Vinh Phi Lân có thể nhìn rõ những giọt
nước mắt đọng trong đáy mắt cô cùng với sự kìm nén đến tột độ. Hạ Tử
Khâm thế này khiến anh vô cùng thương xót, Vinh Phi Lân muốn ôm cô
thật chặt, an ủi, che chở cô, nhưng toàn thân cô đang hiện rõ vẻ từ chối
không muốn anh lại gần.
“Vinh Phi Lân, chúc mừng anh! Cuối cùng anh cũng thành công một
lần, thật sự cám ơn anh đã bỏ công sức để tôi nhìn thấy sự thực. Thôi được
rồi, mục đích của anh đã đạt được rồi, mau cút đi! Tránh xa tôi ra, mãi mãi
đừng bao giờ xuất hiện. Vinh Phi Lân, anh là người mà tôi căm ghét nhất
trên đời này!”
Đúng lúc ấy một chiếc taxi chạy ngang qua. Hạ Tử Khâm hất tay
Vinh Phi Lân ngồi vào trong xe. Vinh Phi Lân mặt mày xanh xám, chẳng
kịp nghĩ ngợi, lên ngay taxi đằng sau để đuổi theo. Tròng lòng Hạ Tử Khâm
khó chịu như bị tảng đá đè chặt, cô lấy tay ôm ngực, cảm giác đau đớn như
bị kim châm trước đây trở lại, phải cố gắng hít thở thật sâu, nó mới từ từ dịu
đi:
“Bác tài, cho tôi đến bệnh viện Tịch thị!”
Hạ Tử Khâm xuống taxi, đi thẳng lên phòng bệnh VIP, vừa mới quẹo
ở hành lang thì thấy một bóng người quen thuộc. Hạ Tử Khâm dừng bước,