EM ĐỒNG Ý GỌI ANH LÀ CHỒNG - Trang 224

Tịch Mộ Thiên lại theo đội cứu hộ đi về hướng đông bắc, men theo

con đường mòn, đến tầm bốn giờ chiều thì thời tiết thay đổi, vừa mới nắng
rực rỡ mà chỉ trong mấy phút trời đã sấm chớp đùng đùng, mưa to như trút
nước.

Đội cứu hộ dừng chân trú mưa tại chỗ, Tịch Mộ Thiên bất chấp lời

khuyên nhủ của đội trưởng, tiếp tục tìm kiếm. Càng lên cao mưa càng to,
nhiệt độ giảm xuống, mưa như táp vào mặt lạnh đến thấu xương, nhưng
chắc chắn không thể lạnh bằng trái tim Tịch Mộ Thiên.

Anh thấy hối hận rồi, rõ ràng bản thân anh hiểu tính cách Hạ Tử

Khâm, thế mà không chịu giải thích với cô cho rõ ràng, hối hận vì bận kinh
doanh mà lạnh nhạt với cô, vì tối đó ra ngoài gặp Jennifer, anh có quá nhiều
điều phải hối hận.

Cuối cùng Tịch Mộ Thiên hiểu ra, không có Hạ Tử Khâm, sự nghiệp

của anh dù lớn đến mấy cũng chẳng nghĩa lí gì, nhiều tiền hơn nữa cũng
chẳng sánh nổi với một nụ cười của cô vợ bé bỏng.

“Tử Khâm, em ở đâu? Tử Khâm, mau trả lời anh đi! Tử Khâm xin em

đấy!”

Tiếng hét của Tịch Mộ Thiên như xé toạc không gian, nó vô cùng khó

nghe, mang theo cả sự khủng hoảng và yếu đuối, nào giống một Tổng giám
đốc kiêu ngạo, nắm mọi quyền hành trong tay?

Trời đã tối sầm, đúng vào lúc Tịch Mộ Thiên gần như tuyệt vọng, anh

mới loáng thoáng nghe thấy tiếng của Hạ Tử Khâm:

“Tịch Mộ Thiên… Tịch Mộ Thiên…”

Giọng nói nhỏ, vô cùng yếu ớt. Trời đã về đêm, không gian tối đen

như mực, Tịch Mộ Thiên tìm thấy Hạ Tử Khâm trong một cái hang nhỏ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tử Khâm toàn thân run rẩy, co ro ngồi

trong góc hang, trái tim Tịch Mộ Thiên trùng xuống, toàn thân như muốn
mềm nhũn ra.

Chương 41

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.