Hạ Tử Khâm kinh ngạc nhìn Mạch Tử.
“Cậu sợ tim tớ…”
Mạch Tử gõ đầu cô: “Bác sĩ nói không sao nhưng việc có bầu và sinh
con thường quá tải với tim, cũng có nguy hiểm nhất định, chúng ta nên cẩn
thận thì tốt hơn!”
Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ tim mình là gánh nặng, lúc nhỏ sức
khỏe của cô không tốt, nhưng khi lớn lên, cô gần như phát bệnh lần nào,
Mạch Tử chẳng qua chỉ đang chuyện bé xé ra to mà thôi.
Nhưng mà mang bầu, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được chuyện
này. Giữa cô và Tịch Mộ Thiên còn có vấn đề con cái, dường như không hề
đơn giản như cô vốn tưởng. Cô lấy Tịch Mộ Thiên, mối liên hệ giữa hai
người đang nhiều lên, ngoài một tờ giấy ra còn có thể có con nữa.
Hạ Tử Khâm cũng biết rằng hôn nhân không có tình yêu là một sự tổn
thương lớn đối với con trẻ. Cô bắt đầu cảm thấy hơi bực mình, thực ra cô là
một người phụ nữ đơn giản, hướng đến một cuộc sống đơn giản, nhưng kể
từ khi dính vào Tịch Mộ Thiên, cuộc sống của cô dường như phức tạp hơn
nhiều. Sự phức tạp này bao hàm một nguy cơ không rõ tên, đang chờ cơ hội
để bùng phát. Mà Hạ Tử Khâm không hề biết nguy cơ này, đợi đến khi biết
được thì đã khiến cô tan xương nát thịt rồi.
Mạch Tử hiện giờ đang làm quảng cáo cho ca sĩ Phùng Tiểu Sơn, cần
phải đi lưu diễn định kì mỗi năm một lần với anh ta, do đó căn phòng này
cứ để trống, dù vậy nhưng không trả lại vì dù gì đây cũng là “cái ổ” của hai
người. Những món đồ Hạ Tử Khâm tạm thời không dùng đến được cất hết
trong vali, dùng băng keo dán kín lại, đặt ngay ngắn ở góc nhà.
Vừa thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa:
“Hạ Tử Khâm, mở cửa ra, anh đến đây!”
Hạ Tử Khâm đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Vinh Phi Lân,
nhất là kể từ sau khi biết thân phận thật của anh ta. Cô rất hiểu cách hành xử
tùy tiện của Vinh Phi Lân, vậy nên cô mở cửa với vẻ cáu kỉnh:
“Anh lại đến đây làm gì?”
Vinh Phi Lân có vẻ hơi bất ngờ, anh đi vòng quanh Hạ Tử Khâm, nói:
“Này này, đây không phải là cô gái lôi thôi mà anh quen biết. Em chắc chắn
là Hạ Tử Khâm đấy chứ?”