EM KHÔNG BIẾT - Trang 140

tên của bác sĩ? Hơn nữa trước kia anh cứ mãi quên hỏi em, giờ mới hơn
năm giờ sáng, sao em lại xuất hiện trong tòa y tế trường hả? Em là cậu nhỏ
chạy ra ngoài rong chơi hay là con của gia đình nào?"

Tiêu Giản Đào một mạch tuôn ra cả đống câu hỏi. Nhưng Quả Cầu Giấy

Nhỏ vẫn chỉ như mọi khi, không mở miệng nói gì ều, chỉ đợi cậu hỏi xong
hết một lượt, mới nhẹ nhàng đáp một câu: "Xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng
rồi."

Người ngồi dưới ô cửa sổ, lưng dựa tường, tưởng tượng ra nét mặt sốt

ruột xen lẫn vui mừng của Tiêu Giản Đào, khóe miệng cũng khẽ cong, ra
là... mình bỏ đi khiến cậu ấy bận tâm đến thế ư? Nhưng ắt chỉ là sự lo lắng
dành cho cậu bạn nhỏ mà thôi.

Rất nhanh, nụ cười khẽ ấy liền tắt ngấm, người ngồi dưới bục cửa sổ như

quyết tâm điều gì đó, bờ môi mím chặt lại.

Tiêu Giản Đào đứng bên dưới nghe thấy lời xin lỗi của Quả Cầu Giấy

Nhỏ, ngập ngừng nói vài câu xen lẫn chút lúng túng. Cậu cũng biết không
nên tranh cãi gì với một đứa trẻ, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới nói nhiều
như thế. Hơn nữa có hơi kì lạ là, cậu cứ cảm thấy giọng nói này rất đỗi quen
thuộc, như từng nghe ở nơi nào khác rồi ấy...

Chắc là do cậu nghĩ ngợi nhiều rồi, cậu cứ luôn băn khoăn về chuyện em

Quả Cầu Giấy Nhỏ, nên mới cảm giác đã nghe ở nơi nào khác chăng?

Tiêu Giản Đào cúi đầu ngó chăm chăm mảnh đất dưới chân mình, suy

nghĩ hồi lâu, sau cùng mở miệng bảo: "Quả Cầu Giấy Nhỏ, em với anh Cái
Kéo cũng đã quen t lâu như thế, nhưng hai ta vẫn chưa gặp mặt lần nào hết!
Em có thể từ tầng hai thò đầu ra cho anh nhìn gương mặt em không?"

Lần này, xung quanh bao trùm trong im lặng, không có tiếng trả lời.

Tiêu Giản Đào chẳng dễ dàng chịu đầu hàng, cậu thoáng ngẫm nghĩ rồi

đổi cách nói khác: "Nếu.... nếu em sợ không dám thò đầu ra cũng được. Dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.