EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 106

Chương 17

Chuyến đi thực tế

ĐĐúng lúc tôi đang gây án, Chung Nguyên bỗng mở mắt, nhìn tôi với

vẻ nham hiểm vốn có.

Tôi giật mình, tay run rẩy làm con dấu nọ rơi trúng mu bàn tay của

Chung Nguyên. Đợi đến khi tôi định thần lại, hắn đã nhặt con dấu lên từ lúc
nào, chăm chú ngắm nghía. Hắn ấn nhẹ đầu ngón tay lên mực đóng dấu, sau
đó ngẩng đầu nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, tôi như bị đông cứng… Xong rồi,
xong rồi, tôi đã bị phát hiện rồi. Chung Nguyên, anh có muốn đánh muốn
giết gì thì xin hãy cho tôi ra đi nhẹ nhàng một chút được không…

Chung Nguyên vê vê con dấu, cười tinh quái. Hắn đặt con dấu trước mặt

tôi, nói: “Cô còn trẻ con lắm hay sao?”

Tôi cẩn thận lấy lại con dấu, đợi sự trừng phạt của hắn. Ai ngờ, đợi mãi,

đợi đến mức khó chịu, hắn vẫn chẳng nói gì, chỉ ngồi giở tiếp cuốn sách
đáng ghét đó. Đôi môi đỏ chót kia vẫn lồ lộ trên mặt hắn, chẳng chịu kiêng
nể ai.

Tôi thấy rất kỳ lạ. Cho dù hắn có độ lượng và không thèm so đo với tôi

đi nữa thì cũng phải nhận ra trên mặt mình có thứ gì đó chứ? Tôi tốt bụng
nhắc hắn: “Này, mặt anh…”

“Tôi biết rồi.” Chung Nguyên cúi đầu, bình thản nói: “Nhưng tôi thấy

thế này cũng không tồi.”

Tôi không hiểu: “Sau đó thì sao?”

Chung Nguyên: “Sau đó tôi định tạm thời không xóa nó.”

Tôi: “…”

Bây giờ, tôi bắt đầu nghi ngờ tôi và Chung Nguyên không phải là hai

người trên cùng một hành tinh. Nếu không, tại sao xảy ra chuyện khó chịu
như thế, hắn vẫn làm thinh, không thèm suy nghĩ gì cả? Hơn thế, hắn còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.