EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 141

ta nên có thể uy hiếp được tôi. Tôi rùng mình sợ hãi, có cảm giác hắn đang
có âm mưu gì đó.

Tôi ho một tiếng, rồi cúi xuống, cố gỡ tay hắn ra.

Chung Nguyên vẫn nắm chặt tay tôi.

Lần này tôi không phản kháng lại bởi tôi phát hiện ra chúng tôi lại đi

qua khu rừng nhỏ lúc nãy.

Ánh trăng chiếu xuống soi tỏ đường đi, làm bạn với chúng tôi trên

đường về chỉ có bóng của hai đứa nên tôi càng run. Tôi so vai, định mở
miệng nói chuyện cho đỡ sợ thì bỗng nghe thấy âm thanh kỳ quái vọng lại
từ trong rừng.

Hình như là hai người, một nam, một nữ, hình như bọn họ đang phải

chịu rất nhiều đau khổ nên tôi chỉ nghe thấy được tiếng thở hổn hển đứt
quãng và tiếng rên khe khẽ.

Tôi rất tò mò, cố vươn cổ xem có chuyện gì. Nhưng tôi lập tức bị Chung

Nguyên kéo đi mỗi lúc một nhanh.

Tiếng thở đó xa dần, cuối cùng chúng tôi cũng đi ra khỏi khu rừng đó.

Tôi như bừng tỉnh, những âm thanh lúc nãy... Không phải họ đang làm
chuyện đó trong rừng chứ? Hic, người dân ở đây thật là hoang dã…

Nói thật lòng thì đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những âm thanh như

vậy nên phản ứng có chút chậm chạp. Đến khi tôi ý thức được chuyện vừa
xảy ra trong rừng thì mặt đã nóng ran… Thực ra tôi khá trong sáng…

Chung Nguyên kéo tay tôi, thì thầm: “Thế nào, bây giờ mới xấu hổ

sao?”

Quả nhiên tôi đoán không sai. Tôi cúi đầu thật thấp, không biết nói gì,

chỉ nghĩ đến những âm thanh trong rừng lúc nãy… Tôi nhớ ra hồi cấp ba
mình đã học những thứ đó trong giờ sinh học rồi, hơn nữa sau này tôi cũng
được Tiểu Nhị tiêm nhiễm rất nhiều nhưng đúng là trăm nghe không bằng
một thấy. Đúng là tái ông thất mã nói không sai, từ thực tiễn rút ra chân lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.