EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 353

thấy mọi chuyện giữa chúng tôi đã chấm dứt, cần gì phải giải thích nữa chứ.

Cuối cùng, Chung Nguyên nhìn tôi, cười lạnh lùng rồi quay mặt bước

đi.

Sau hôm cãi nhau với Chung Nguyên, tôi lảo đảo lê bước đến chỗ làm,

hai mắt thâm quầng.

Đầu tôi lúc này toàn là hình bóng và nụ cười của Chung Nguyên lúc rời

đi, càng nghĩ tôi càng thấy đau lòng. Đêm qua tôi ngồi nghĩ lại những
chuyện giữa hai đứa, nghĩ đến Sử Vân Hoành, đến hôn ước mà cha mẹ
Chung Nguyên sắp đặt cho anh. Và cuối cùng, tôi nhận ra chuyện của
chúng tôi đã thực sự kết thúc.

Chuyện tình của chúng tôi giống như những bi kịch trong các bộ phim

tình cảm. Hai người yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau vì bị
gia đình ngăn cấm. Chung Nguyên có thực sự yêu tôi không? Câu hỏi đó
giờ đây tôi không thể trả lời được nữa.

Thức suốt một đêm, cuối cùng tôi đã xót xa đưa ra một quyết định, cũng

là để khích lệ chính mình: tôi phải dũng cảm bước lên phía trước, Mộc Nhĩ
không phải là con nhóc không ai cần đến, việc gì phải tự đày đọa bản thân
mình như vậy.

Buổi sáng, tôi soi gương, cười mà tự nói với chính mình: “Chỉ là một

tên con trai thôi mà, không có anh ta, thế giới này vẫn còn nhiều điều thú
vị.”

Song chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại tuôn rơi. Tôi biết, nếu không có

Chung Nguyên, thế giới của tôi sẽ u ám biết nhường nào.

Cả ngày hôm nay tôi như người mất hồn. Quản lý của tôi là người rất

tốt, thấy dáng vẻ của tôi như vậy nên sắp xếp cho tôi được nghỉ một ngày.
Dù sao tôi cũng chỉ là một thực tập sinh, những việc tôi có thể làm được
cũng không nhiều.

Buổi tối đi làm về, trời đổ mưa rất to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.