EM KHÔNG VÀO ĐỊA NGỤC THÌ AI VÀO? - Trang 362

Hay quá, cả hai chúng tôi đều đã không vứt. Có lẽ tâm trạng của Chung

Nguyên lúc đó cũng giống như tâm trạng của tôi lúc vứt chiếc nhẫn. Cả hai
đều giận dỗi, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về nhau, thế nên mới không
làm chuyện ngốc nghếch.

Chung Nguyên nhìn tôi say đắm, nói: “Đầu Gỗ, em là mối tình đầu của

anh, sẽ mãi mãi là như thế. Mặc dù anh đã từng thích Sử Vân Hoành, nhưng
bấy giờ chưa hiểu biết nên đó chỉ là một thứ cảm xúc rất mơ hồ, là tâm lý
bình thường của tuổi mới lớn. Lúc đó, anh thực sự không hiểu thế nào là
yêu. Còn bây giờ, anh đã hiểu.”

Tôi nắm chặt lọ nước hoa, cười nói: “Vậy anh thử nói xem, tình yêu là

gì?”

Chung Nguyên: “Tình yêu chính là chỉ muốn hai người là một.”

Hai người là một… Tôi gật gù vì cũng cảm nhận sâu sắc được điều đó.

Tình yêu là thứ có thể khiến cho người ta phát điên. Hôm qua cãi nhau với
Chung Nguyên, hôm nay tôi như người bỏ đi, chẳng làm thứ gì nên hồn.
Bây giờ hai đứa đã làm lành rồi, tôi có cảm giác như được sống lại, thậm
chí còn thấy sung sức hơn cả uống linh đan. Hai người là một? Nếu hai
người thực sự hòa làm một thì sẽ không phải lo lắng không hiểu người kia,
cũng không cần nhớ nhung đến mức ăn không ngon ngủ không yên…

Sau đó, tôi đem định nghĩa tình yêu của Chung Nguyên nói lại cho Tiểu

Nhị nghe. Tôi hy vọng, dựa vào đó, cô ấy sẽ có thêm cảm hứng mới cho tác
phẩm của mình. Kết quả, Tiểu Nhị vừa nhắc lại câu nói của Chung Nguyên
vừa cười sặc sụa, cuối cùng phán một câu: “Chung Nguyên thật là phóng
đãng!”

Tôi: -_-|||||

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.